Lúc này, Trần Gia Bảo vừa dứt lời bỗng nhiên cơ thể Trương Minh Tuyền bỗng bị chém thành hai nửa, nặng nề ngã xuống đất.

Một thế hệ cao thủ Truyền Kỳ đã ngã xuống như thế.

Một màn này khiến trong lòng mọi người ở đây đều dao động, không, nói chính xác hơn là cực kỳ dao động. Đáy lòng họ thoáng hiện lên sự sợ hãi.

Một chiêu “Liệt Địa Kiếm” chém Trương Minh Tuyền thành hai nửa tuy vẫn như cũ khiến người khác không thể tin nhưng ở trước mặt cao thủ Truyền Kỳ hậu kỳ như Tôn Khai Sơn thì cũng không phải là chuyện gì không thể chấp nhận.

Nhưng mà một kiếm của Trần Gia Bảo khiến Trương Minh Tuyền nhanh chóng già đi là điều hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của bọn họ, theo như lời Trần Gia Bảo thì đây vốn dĩ không phải chiêu thức thuộc nhân loại.

“Liệt Địa Kiếm, Liệt Địa Kiếm, quả thật đủ để long trời lở đất. Thật là một chiêu kiếm đáng sợ…” Ánh mắt Tôn Khai Sơn rung động, đối với những lão già đã sống hơn một trăm năm như bọn họ thì mục tiêu duy nhất chính là hiểu được Đại Đạo sau đó kéo dài tuổi thọ của bản thân. Vì vậy, sau khi nhìn thấy chiêu thức có thể khiến người ta già đi của Trần Gia Bảo, từ đáy lòng ông ta đã dâng lên sự kiêng dè sâu đậm với anh.

Có thể nói, trừ khi không còn cách nào khác nếu không ông ta chắc chắn sẽ không chủ động đối đầu với Trần Gia Bảo.

Giống như bây giờ, tuy đã biết thực lực của Trần Gia Bảo không thể sử dụng thực hiện “Liệt Địa Kiếm”

một lần nữa nhưng mà ông ta cũng không dám đánh cược trái lại còn liếc nhìn Hoàng Thiên Ý, trong lòng nảy ra ý rút lui.

Lưu Ly thở phào, ngay sau đó khóe miệng hiện ra nụ cười vui vẻ.

Ngay lúc này có chuyện bất ngờ xảy ra, Liễu Thành Phùng bỗng gây chuyện, đánh một chưởng ở sau lưng Lưu Ly.

Sự chú ý của Lưu Ly vẫn luôn ở trên người Trần Gia Bảo, hơn nữa cô ấy cũng không ngờ được Liễu Thành Phùng đường đường là cảnh giới cường giả siêu cấp Truyền Kỳ, vậy mà lại đột nhiên ra tay đánh lén.

Đến khi cô ấy kịp phản ứng lại thì đã bị Liễu Thành Phùng in một chưởng phía sau lưng, đau đến mức phun ra một ngụm máu.



“Phụt!” Lưu Ly khạc ra một ngụm máu tươi, cả người cứ như diều đứt dâu bay ra ngoài. Dường như cùng lúc đó, Lưu Ly đang cố gắng lấy chân nguyên để huơ một thanh kiếm lên giữa không trung, đâm thẳng vào bả vai Liễu Thành Phùng.

Hèn hạ!

Trong đầu hai người Tôn Khai Sơn và Hoàng Thiên Ý nhanh chóng hiện lên hai chữ này.

Trần Gia Bảo vô cùng giận dữ, nhanh chóng nhảy về hướng Lưu Ly, ôm cô ấy vào trong ngực.

Đột nhiên, Trần Gia Bảo cảm thấy trên người Lưu Ly truyền đến một dòng khí lực cực lớn. Ngay cả anh cũng bị ảnh hưởng bởi khí huyết của Liễu Thành Phùng đang cuồn cuộn trong cơ thể cô ấy, Trần Gia Bảo nhanh chóng thi triển chiêu thức “Vô Cực Quyền” để hóa giải một phần.

“Vết thương của cô sao rồi?” Trần Gia Bảo nhìn về phía Lưu Ly còn đang trong ngực mình.

Hiện tại anh chỉ thấy trên dung nhan tuyệt đẹp của cô gái, bây giờ đầy vẻ yếu ớt càng khiến lòng người thương tiếc.

“Tôi… tôi không sao.” Lưu Ly đưa mắt nhìn Trần Gia Bảo, tinh thần khẽ chấn động một chút. Kế đó, cô ấy theo bản năng đưa tay chống lên ngực Trần Gia Bảo, muốn mượn sức đứng lên. Thế nhưng, vừa rồi cô ấy vừa mới ngã xuống đất nên hiện tại đầu óc vẫn còn choáng váng không đứng vững nên lại tiếp tục ngã vào ngực Trần Gia Bảo một lần nữa.

“Vật đã tới tay, cảm ơn hai người. Ba ngày sau gặp ở chỗ cũ, tôi sẽ nói ra tin tức mà các người muốn biết.”

Liễu Thành Phùng chắp tay về phía Tôn Khai Sơn và Hoàng Thiên Ý, sau đó dùng tốc độ cực nhanh lao ra bên ngoài u cốc, cũng không để ý đến Trần Gia Bảo và Lưu Ly nữa.

Trong lòng Lưu Ly hơi gấp gáp, xá lợi phật cốt của ân sư cô ấy vẫn luôn được giấu trong lư hương để cung phụng, bây giờ thấy xá lợi bị cướp đi mà không thể ra sức nên tinh thần vô cùng kích động. “Phụt!” Lưu Ly lại phun ra một ngụm máu tươi, trước mắt tối sầm lại, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.

Trần Gia Bảo vội vàng kiểm tra mạch tượng cho Lưu Ly, cũng may, mặc dù người bị thương nặng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.

Chờ một chút!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play