Nếu để Trần Gia Bảo biết chính mình mang đến chấn động lớn như vậy cho tâm tình của Lưu Ly, nhất định anh sẽ âm thầm vui mừng.
Đây là một trong những bước tiến công trong kế hoạch “cảm hóa Lưu Ly” do Trần Gia Bảo đặt ra.
Muốn dùng thủ đoạn bình thường theo đuổi Lưu Ly, đó cơ hồ là nhiệm vụ không thể hoàn thành, thậm chí còn có thể gây ra phản cảm đối với Lưu
Ly, theo đó còn có thể bị “đuổi giết cặn bã”. Cho nên chỉ có thể tìm con đường khác mà đi, dùng thủ đoạn không giống bình thường, từ từ mở một
khe hở trong lòng của cô gái Lưu Ly chỉ một lòng hướng tới tu luyện này, sau đó tiếp tục đem khe hở này mở rộng, như vậy mới có thể có một trăm
phần trăm cơ hội thành công.
Rất hiển nhiên, đối với Lưu Ly một lòng chỉ muốn tu thành chính quả
mà nói, anh nên bắt đầu từ phương hướng tu luyện, không thể nghi ngờ đây chính là phương án tốt nhất. Ít nhất là ở trước mắt mà nói, xem như
Trần Gia Bảo có thể miễn cưỡng đạt được mục tiêu.
Trải qua một cuộc hàn huyên đơn giản, ba người Trần Gia Bảo liền đi
ra ngoài nhà tranh, cũng giống như ngày hôm qua vẫn ngồi trên mặt đất,
ăn các món ăn tinh xảo trước mặt.
Đầu tiên là Ngụy Nhã Huyên không chút kiêng kỵ mà phàm ăn tục uống
một bữa, tiếp theo, cô ấy sờ sờ cái bụng tròn đã phồng lên, quay đầu
nhìn Lưu Ly. Thần sắc Ngụy Nhã Huyên có chút do dự, muốn nói lại thôi.
“Cô có chuyện gì muốn nói không?” Lưu Ly cũng buông bát đũa xuống.
Ngụy Nhã Huyên gật gật đầu, tò mò nói: “Chị Lưu Ly, chị thật sự muốn thành tiên thành Phật sao?”
Hôm qua, cô ấy mới biết được hóa ra Lưu Ly mạnh tới như vậy, cũng mới biết Lưu Ly là một người tu hành lập chí tu thành chính quả, điều này
khiến Ngụy Nhã Huyên bị dọa phát hoảng. Cô ấy có thể tiếp nhận kiếm khí
được phóng ra từ ngón tay Trần Gia Bảo, cũng có thể tiếp nhận chuyện Lưu Ly dùng một kiếm đóng băng năm người sống sờ sờ. Chuyện này tuy rằng
thực sự rất khoa trương, rất thần kỳ nhưng dù sao vẫn chưa thoát ly cái
gọi là phạm trù của “con người”, ít nhất mấy thứ này cũng đã từng được
tiểu thuyết kiếm hiệp miêu tả qua.
Nhưng “tiên phật” đã hoàn toàn vượt ra ngoài sự hiểu biết của Ngụy
Nhã Huyên, trong mắt cô ấy, bất luận là tiên cũng tốt, hay là phật cũng
được, cả hai đều là tôn giáo cổ xúy để lừa gạt tín đồ hoặc lừa gạt chính mình, tất cả đều là mê tín phong kiến, cho nên trên đời này căn bản
không có tiên phật gì tồn tại.
Nếu Lưu Ly thật sự quyết tâm thành tiên thành phật, chẳng phải là đem thời gian cả đời đều lãng phí vào chuyện hư vô mờ mịt sao?
Cho nên, hôm qua Ngụy Nhã Huyên đã rối rắm cả một ngày, hôm nay thật
sự nhịn không được nữa liền muốn nhắc nhở Lưu Ly, để cho cô ấy biết suy
nghĩ của mình là sai, cho nên cứ vậy liền có tình huống như hiện tại.
Đối mặt với nghi vấn của Ngụy Nhã Huyên, Lưu Ly gật đầu thừa nhận: “Phải.”
Cô ấy không có chút do dự nào, cứ như đối với cô ấy mà nói, thành tiên thành phật là theo lý thường phải làm.
“Nhưng…” Ngụy Nhã Huyên vội vàng khuyên nhủ: “Nhưng trường sinh bất tử, thật sự có thể làm cho chị vui vẻ sao?”
Trước đây khi cô ấy xem các tác phẩm điện ảnh hoặc là truyền hình,
tiểu thuyết, đối với nữ chính muốn theo đuổi thiên đạo, nhân vật nam
chính sẽ luôn luôn hỏi một câu như vậy: Trường sinh bất tử thực sự có
thể làm cho em hạnh phúc sao?
Mà nữ chủ thường sẽ rơi vào trầm tư, bắt đầu suy ngẫm về những gì
mình thật sự muốn, đến tột cùng có phải bản thân muốn trường sinh bất tử hay không, sau đó lại cùng nam chủ bắt đầu cuộc sống hạnh phúc không
xấu hổ không nóng nảy.
Nói tóm lại, những điều này trong các tác phẩm điện ảnh và truyền hình hoặc tiểu thuyết, mọi việc luôn luôn thuận lợi.
Ngụy Nhã Huyên tin rằng cho dù là Lưu Ly mạnh tới mức khó có thể hình dung, cũng không thể chống cự được câu nói vừa rồi.
Quả nhiên, Lưu Ly hơi trầm ngâm một chút, giống như đang suy nghĩ rất nghiêm túc về vấn đề này.
Trần Gia Bảo lập tức dựng tai lên, cũng rất muốn biết đáp án của Lưu Ly.
Nhưng mà một lát sau, thần sắc của Lưu Ly buông lỏng, rồi cười nói:
“Đúng vậy, tôi đã rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, trường sinh bất lão, thật sự có thể làm cho tôi rất vui vẻ.”
Ngụy Nhã Huyên nhất thời trợn tròn mắt, trong lòng quýnh lên nói:
“Nhưng… Nhưng trường sinh bất tử nào dễ dàng như vậy, chỉ có thể sống
cuộc sống thanh nhàn của Phật mãi mãi, chuyện này quá vất vả, không vui
một chút nào.”
Lưu Ly cười nói: “Thế nhân lấy theo đuổi dục vọng làm niềm vui, mà
tôi lại lấy thanh hư tịch diệt làm vui, làm sao cô biết được thế nhân
vui vẻ, mà niềm vui của tôi thì không phải là vui? Đúng như cô nói thế
gian có bao nhiêu phồn hoa, nhưng trong mắt tôi tất cả chỉ là bể khổ mà
thôi. Nói tóm lại, mỗi người đều có một chí hướng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT