Cách đây không lâu, Mạnh Nhược Tình gọi điện thoại đến, nội dung điện thoại vẫn vang vọng trong đầu cô ấy.

“Ngọc Trâm, tôi vừa nghe bố tôi nói chuyện phiếm với người khác trong phòng khách, nói là chủ nhà nhà họ Tô cùng với lục đại hộ pháp đều đã đến thành phố Nam Định, bây giờ đang tìm Trần Gia Bảo báo thù trên núi Yên Tử, nghe giọng điệu của bố tôi, lần này Trần Gia Bảo chắc lành ít dữ nhiều.”

Diệp Ngọc Trâm vẫn nhớ rõ, ngay sau khi cô ấy nghe được tin tức này, trong đầu liền “ù” một tiếng, đầu óc trở nên trống rỗng, cũng không biết qua bao lâu, cô ấy mới phục hồi tinh thần, chỉ cảm thấy đau lòng không cách nào hô hấp, ngay cả dạ dày cũng co rút lại một chỗ.

Đột nhiên, ở bên ngoài giọng nói vội vàng của Diệp Trường Nhạc vang lên.

Diệp Ngọc Trâm lại không hề nghe thấy chút nào, không, hoặc là nói cô ấy nghe được nhưng không để tâm, bây giờ ông nội tới đây chỉ có một nguyên nhân, đó chính là nói cho mình tin tức xấu về Gia Bảo.

Nghĩ đến đây, trong lòng cô ấy càng thêm đau đớn.

Đột nhiên, chỉ nghe “bang” một tiếng, cửa phòng bị đẩy mạnh ra, Diệp Trường Nhạc vội vàng đi vào, nhanh chóng nói: “Nhanh, nhanh đi trang điểm, ăn mặc càng đẹp càng tốt.”

Gia Bảo đã gặp rủi ro, vậy mà còn để cho cô ấy ăn mặc xinh đẹp sáng ngời, đây là một loại châm chọc sao?

Đột nhiên trong lòng Diệp Ngọc Trâm sinh ra cảm giác thù hận, nhịn không được lớn tiếng quát lên: “Cháu không tin ông không biết tin tức Gia Bảo, anh ấy bây giờ đang bị nhà họ Tô ở tỉnh Trung Thiên báo thù sống chết không rõ, ông vậy mà còn bảo cháu ăn mặc xinh đẹp sáng ngời, như thế nào, Gia Bảo chết ông rất vui sao? Cuối cùng cũng không cần lo lắng nhà họ Diệp bị Gia Bảo liên lụy, chủ nhà nhà họ Diệp có thể không vui sao? Buồn cười nhất chính là lúc trước Gia Bảo còn giúp nhà họ Diệp nhiều như vậy, không thể tưởng tượng được là đổi lấy kết cục như thế này! “

Nói xong, hai hàng nước mắt trong suốt theo gương mặt tinh xảo của Diệp Ngọc Trâm chảy xuống.

Diệp Trường Nhạc cười khổ một tiếng, nói: “Được rồi, ông thừa nhận trước đó có chút quá đáng, nhưng mà ai nói Trần Gia Bảo đã chết?”



“Gia Bảo chưa chết?” Diệp Ngọc Trâm giật mình sửng sốt, trong mắt xuất hiện ánh sáng rực rỡ, nửa tin nửa ngờ nói: “Thế nhưng con nghe Nhược Tình nói, nhà họ Tô ở tỉnh Trung Thiên dốc toàn bộ lực lượng đến thành phố Nam Định đối phó Gia Bảo.”

“Đúng là nhà họ Tô đã dốc toàn bộ lực lượng, nhưng kết quả cuối cùng, Trần Gia Bảo bình an vô sự, toàn quân nhà họ Tô bị diệt, nói thật, ngay cả khi ông nghe được tin tức này cũng khiếp sợ không thôi.” Diệp Trường Nhạc tiếp tục nói: “Cho nên trước hết ông tới thông báo cho cháu, lát nữa chúng ta sẽ đi thăm hỏi Trần Gia Bảo, bây giờ cháu hài lòng rồi chứ?”

Lúc này Diệp Ngọc Trâm mới hoàn toàn tin tưởng lời nói của Diệp Trường Nhạc, cảm giác đau lòng ban đầu nhất thời không còn nữa, trong mắt cô ấy lại tràn ngập ánh sáng, thần thái trở nên sáng láng.

Sau khi tin tức nhà họ Tô tới tìm Trần Gia Bảo báo thù lan truyền khắp thành phố Nam Định, không bao lâu sau, toàn quân nhà họ Tô bị diệt, tin tức Trần Gia Bảo bình ổn trở về giống như một cơn bão, lại lần nữa quét qua thành phố Nam Định, rất nhiều nhân vật xã hội thượng lưu đều chấn động.

Rất nhanh, bọn họ nhao nhao hành động, vội vàng lựa chọn các loại lễ vật quý giá đến cửa thăm hỏi, sợ đi muộn làm mất lòng cậu Gia Bảo, hậu quả quả thực không thể tưởng tượng nổi.

Không bao lâu sau, trước biệt thự Trần Gia Bảo ở, trong giờ phút này trở nên đông như trẩy hội, dãy xe sang xếp hàng trên đường tạo thành hàng dài, dọa người qua đường đi ngang qua đều choáng váng, còn tưởng là một nhân vật lớn nào đó đi du lịch.

Khi Diệp Trường Nhạc dẫn Diệp Ngọc Trâm tới nơi này, cảnh tượng trước mắt đập ngay vào mắt, hơn nữa xe của họ còn bị chặn lại trên đường, ngay cả chỗ đỗ xe cũng không tìm thấy.

Nhìn những người đang chờ tặng quà bên ngoài biệt thự xếp thành một con hàng dài, trong lòng Diệp Trường Nhạc dâng lên cảm giác lo lắng, dựa theo tốc độ như vậy, có lẽ ông ta xếp hàng đến tối cũng không chắc chắn có thể nhìn thấy Trần Gia Bảo, trong lòng không khỏi oán giận Diệp Ngọc Trâm, nếu không phải cô ấy mất hai ba tiếng trang điểm, trì hoãn không ít thời gian, với tốc độ lấy được tin tức của ông ta thì chắc chắn đã sớm gặp được Trần Gia Bảo.

Đương nhiên, ông ta cũng chỉ oán giận ngầm trong lòng, cũng không nói ra, dù sao người bảo Diệp Ngọc Trâm trang điểm thật đẹp chính là ông ta.

Ông ta vô thức nhìn Diệp Ngọc Trâm ngồi ở ghế lái phụ, nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Ngọc Trâm sau khi trang điểm, nhan sắc càng trở nên xinh đẹp, làn da trắng nõn, cả người tràn ngập vẻ đẹp tao nhã tri thức thì trong lòng hài lòng không thôi.

Với vẻ đẹp như hoa của cháu gái mình, chắc chắn có thể mê hoặc Trần Gia Bảo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play