Người của nhà họ Tô ở tỉnh Trung Thiên đã khiến Hoàng Thiên Hạnh phải chịu không ít đau khổ nên đương nhiên là Thành Trung hận họ đến tận
xương tủy.
Sau khi suy nghĩ một chút, Trần Gia Bảo vươn tay ra, phong ấn nội lực của Ưng Kiến Hoa rồi nói: “Tôi đã phong ấn nội lực của ông ta, hơn nữa
tay phải của ông ta cũng đã bị phế, đến một người bình thường ông ta
cũng đánh không lại. Ông cứ đưa ông ta đi trước, đợi sau khi quay về tôi sẽ suy nghĩ nên xử lý ông ta thế nào.”
“Vâng.” Thành Trung đáp một tiếng, sau đó gọi một người tới dặn dò
người đó đưa Ưng Kiến Hoa đi và phải canh chừng ông ta nghiêm ngặt.
Không lâu sau, Thành Trung đưa Hoàng Thiên Hạnh rời đi, nói hôm nay
bọn họ phải đến miếu Thành Hoàng cúng bái một chút để trừ bỏ vận xui cho Hoàng Thiên Hạnh.
Trần Gia Bảo bước vào trong căn nhà tranh đơn sơ, thấy Lưu Ly đang
ngồi trên giường, kiếm Thanh Sương được cô ấy đặt một cách tùy ý trên
đầu giường. Còn Ngụy Nhã Huyên đang ngồi bên cạnh Lưu Ly nói chuyện với
cô ấy. Thấy Trần Gia Bảo bước vào, cô ấy đột nhiên nhớ đến cảnh tượng
mình bị Trần Gia Bảo ôm trong tay, nội tâm liền hơi hoảng loạn, không
kìm được mà hỏi: “Anh vào đây làm gì? Không phải anh định quấy rối chị
Lưu Ly và tôi đấy chứ?”
Nói xong cô ấy lập tức thấy hối hận, dựa vào thực lực của Lưu Ly, chỉ cần Trần Gia Bảo hơi hơi lộ ra một chút suy nghĩ không an phận là anh
sẽ bị Lưu Ly giết chết ngay lập tức. Bây giờ cô ấy nói những lời này,
không phải càng chứng tỏ rằng trong lòng cô ấy đang hoảng loạn rồi nói
năng lung tung không suy nghĩ sao?
May là cả Lưu Ly và Trần Gia Bảo đều không chú ý đến tâm tư nhỏ của Ngụy Nhã Huyên.
Trần Gia Bảo cười đáp: “Tôi đến nói lời tạm biệt.”
“Được.” Lưu Ly gật đầu, cũng không nhìn ra cô ấy đang có biểu cảm gì.
Trần Gia Bảo quay người đi, sau đó nói: “Lần sau tôi sẽ lại đem đồ ăn ngon đến cho hai người.”
“Được.” Lưu Ly đáp lại một tiếng, nét mặt vẫn bình thản như cũ, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên một vẻ chờ mong khó hiểu, đáng tiếc là Trần
Gia Bảo lại không nhìn thấy.
Vừa đi tới sườn núi, Trần Gia Bảo đã nhìn thấy Hồng Liên đứng bên
cạnh chiếc Bugatti Veyron, cô ta mặc một chiếc váy đỏ, tà váy tung bay
trong gió tựa như một đóa hồng rực rỡ đang nở rộ.
Sau khi thấy Trần Gia Bảo, khóe miệng Hồng Liên nhếch lên lộ ra một
nụ cười, sau đó cô ta lập tức hơi cau mày, nói: “Anh bị thương rồi, là
người nhà họ Tô của tỉnh Trung Thiên làm à?”
“Không, bị Lưu Ly đả thương.” Trần Gia Bảo hiếu kỳ hỏi: “Cô biết chuyện người nhà họ Tô của tỉnh Trung Thiên lên núi ư?”
Hồng Liên có vẻ ngạc nhiên, sau đó không biết cô ta nghĩ gì nữa mà
nét mặt lại dịu đi. Cô ta chủ động kéo tay Trần Gia Bảo đến bên cạnh
chiếc xe rồi nhét anh vào ghế phụ lái, cười nói: “Anh bị thương rồi, lần này tôi sẽ lái xe cho.” Trần Gia Bảo biết Hồng Liên đang lo lắng cho
mình, và đối với sự dịu dàng hiếm có này của cô ta, tất nhiên là Trần
Gia Bảo sẽ không từ chối khiến hai người mất hứng. Vì thế, anh vui vẻ
ngồi vào ghế phụ lái. Khóe miệng Hồng Liên nở một nụ cười hài lòng, sau
đó cô ta mới lên xe, vừa lái xe chạy xuống núi vừa nói: “Trong lúc chờ
anh ở đây, tôi đã nhìn thấy bảy người dẫn theo Hoàng Thiên Hạnh cùng lên núi, mà nhìn vẻ mặt của Hoàng Thiên Hạnh, rõ ràng là cô ta bị ép buộc.
Cộng thêm việc mặt mũi của mỗi một người trong số bảy người kia đều để
lộ ra khí tức mạnh hơn tôi rất nhiều, vì thế tôi mới mạnh dạn đoán rằng
bọn họ là người của nhà họ Tô ở tỉnh Trung Thiên.”
“Đúng vậy, bọn họ chính là chủ nhân của nhà họ Tô, cùng với “Lục đại hộ pháp”.
Trần Gia Bảo thầm cảm khái tán tụng trong lòng, không hổ là Hồng
Liên, vô cùng tinh tế và tỉ mỉ, anh cười nói: “Nhưng nhìn vẻ mặt của cô, trông cô có vẻ không lo lắng một chút nào.”
“Hóa ra là chủ nhân của nhà họ Tô đích thân tới đây, chẳng trách tôi
lại cảm thấy khí tức của người kia mạnh mẽ đến không thật lắm.” Hồng
Liên kinh ngạc, sau đó nói tiếp: “Có Lưu Ly ở đây, tôi tin là dù Tô
Nguyên Hùng có lợi hại đến đây cũng không thể tạo thành mối đe dọa đối
với anh. Vì thế tôi không lo lắng, nhưng tôi rất hiếu kỳ, tại sao anh
lại bị Lưu Ly đả thương vậy? Trừ phi là anh đã làm chuyện gì đó không an phận với cô ấy, chọc giận cô ấy?”
“Em họ của cô lợi hại như vậy, làm sao tôi có thể làm ra chuyện gì đó không an phận với cô ấy được chứ?”
Sau đó, Trần Gia Bảo bèn kể lại hết những chuyện đã xảy ra trước đó với Hồng Liên nghe.
Hóa ra là như vậy!
Hồng Liên bỗng ngộ ra, che miệng cười: “Quả thực rất giống phong cách hành sự của Lưu Ly.”
Trần Gia Bảo nhìn ra ngoài cửa sổ trầm ngâm như đang nghĩ ngợi gì đó, anh nói: “Sức mạnh của Lưu Ly nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi, nhưng
điều tôi thấy tò mò hơn là người có thể làm Lưu Ly bị thương rốt cuộc có thể là ai?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT