“Không ngờ Việt Nam cũng có một cô gái có vẻ ngoài không thua kém gì thánh nữ của giáo hội như thế, chuyến đi đến Việt Nam lần này rất đáng, Thắng Mộng Việt, tôi muốn cô gái này!”

Đột nhiên “Thần thái dương” Abbott không biết đã ra khỏi trực thăng từ lúc nào, anh ta mở miệng nói cứ như thể Lưu Ly đã trở thành vật trong túi của anh ta.

Lúc nãy khi anh ta vẫn còn ngồi trong máy bay thì đã nhìn thấy Lưu Ly rồi. Với quan niệm thẩm mỹ và khả năng nhìn nhận của mình thì anh ta đã rất kinh ngạc, ham muốn chinh phục trong lòng trỗi dậy một cách mãnh liệt, vì vậy ngay khi vừa bước ra thì anh ta đã trực tiếp tuyên bố chủ quyền của mình.

“Thôi được, “Thần thái dương” tôn kính của tôi, nếu như anh đã mở lời thì tôi chỉ đành từ bỏ việc tranh giành với anh.” Thắng Mộng Việt nhún vai, cảm thấy tiếc nuối trong lòng. Tiếp đó, anh ta đảo mắt, nhìn sang Ngụy Nhã Huyên và nói: “Cô gái trẻ này xinh đẹp đầy sức xuân, cũng là một cô gái đẹp hiếm thấy, anh không được giành cô này với tôi đâu đấy.”

“Yên tâm, tôi không tham lam như vậy đâu.” Abbott nói, đôi mắt xanh sáng bừng như lửa đốt của anh ta cứ nhìn Lưu Ly chằm chằm.

Trong lòng Trần Gia Bảo cảm thấy kì quặc, anh biết là mình nên tức giận, hơn nữa đúng là anh cũng đã tức giận nhưng ngoài tức giận ra thì anh còn cảm thấy tức cười, không ngờ hai người Thắng Mộng Việt và Abbott lại xem Lưu Ly như là vật trong túi, hơn nữa còn nói thẳng ra trước mặt Lưu Ly, cứ như… Cứ như hai con cừu đang thảo luận con sư tử sẽ thuộc về ai, không sai, chính là buồn cười như thế.

Trần Gia Bảo đã bắt đầu cảm thấy buồn thay cho bọn người Thắng Mộng Việt.

Vốn dĩ Lưu Ly đã thấy bực bội vì những lời nói của Trần Gia Bảo, giờ lại nhìn thấy ánh mắt đầy ham muốn của Abbott thì cô ấy càng cảm thấy phản cảm hơn, không kiềm được mà chau mày, hứ nhẹ một tiếng, rõ ràng là trong lòng đang rất tức giận.

Ngụy Nhã Huyên thì càng tức điên hơn, cô ấy đường đường là cô công chúa nhỏ của nhà họ Ngụy, ngoài việc phải chịu thua trước mặt Trần Gia Bảo ra thì có bao giờ bị người ta đem ra nói này nói nọ như vậy đâu, thậm chí còn bị người ta bỏ qua cảm xúc của cô ấy, trực tiếp tuyên bố quyền chiếm hữu của đối phương với bản thân cô ấy nữa.

“Các người là ai? Trông chẳng khác gì khỉ lông vàng mà cũng dám có ý định với tôi, ọe, buồn nôn!” Vì Ngụy Nhã Huyên có cao thủ Tông Sư như Trần Gia Bảo và cả Lưu Ly, người còn lợi hại gấp mấy lần Tông Sư ở bên cạnh nên mặc dù cô ấy có thể đoán được Thắng Mộng Việt và Abbott rất giỏi thì cô ấy cũng hoàn toàn không để tâm.



“Một cô gái bé nhỏ mà cũng mồm mép lắm, không tồi, tôi thích, như thế mà chinh phục được thì mới có cảm giác sảng khoái!” Thắng Mộng Việt không hề che đậy dục vọng của mình. Anh ta tằng hắng vài tiếng rồi đổi chủ đề, nói với ánh mắt kiêu ngạo: “Trần Gia Bảo, cậu có biết người đàn ông anh dũng đứng bên cạnh tôi đây là ai không? Anh ta chính là anh Llewellyn Abbott, là kỵ sĩ hoàng kim của đoàn kỵ sĩ giáo hội của phương tây chúng tôi, được giáo hoàng bệ hạ đích thân phong tặng danh hiệu “Thần thái dương”, uy danh vang khắp cả trời tây.”

Kỵ sĩ hoàng kim của giáo hội phương tây?

Trần Gia Bảo bất ngờ nhận ra, trước đây lúc anh còn ở trên núi đã từng nghe sư phụ anh nói rằng đoàn kỵ sĩ giáo hội phương tây là một trong số những tổ chức mạnh nhất ở phương tây, mỗi một thành viên của đoàn kỵ sĩ đều được sàng lọc từ trong số hàng tỷ tín đồ trên khắp thế giới, rồi từ đó tỏa sáng. Có thể nói người có thể lọt vào vòng tuyển chọn, trở thành thành viên của đoàn kỵ sĩ thì không có ai là không ưu tú.

Còn kỵ sĩ hoàng kim thì đã tương đương với cao thủ Tông Sư trong giới võ đạo ở Việt Nam rồi, trong cả đoàn kỵ sĩ giáo hội to lớn như thế thì cũng chỉ có vài chục người mà thôi.

Từ khi Trần Gia Bảo xuống núi đến nay thì đây là lần đầu tiên anh gặp phải người của đoàn kỵ sĩ giáo hội nên anh cũng không thể không quan sát Abbott kỹ hơn.

Quả nhiên là hơi thở của đối phương rất dài, ánh mắt rất có thần, trên cơ thể cao to vạm vỡ dường như ẩn chứa một sức bộc phá không gì bì nỗi, vừa nhìn thì biết chắc chắn Abbott là một cao thủ.

“Thú vị.” Mặc dù lúc này Trần Gia Bảo đang bị thương nhưng ý chí chiến đấu trong lòng anh thì lại đang không ngừng trỗi dậy.

“Nghe nói người luyện võ đến bậc Tông Sư của Việt Nam các anh có thể sánh vai cùng kỵ sĩ hoàng kim của đoàn kỵ sĩ giáo hội của chúng tôi, bây giờ xem ra đó chỉ là những lời nói quá lên mà thôi.” Abbott nhìn sang Trần Gia Bảo, không phát hiện ra anh có chỗ nào hơn người, ngược lại sắc mặt còn tái nhợt, hơi thở có phần hỗn loạn, rõ ràng là đang bị thương.

Anh ta khó mà tưởng tượng được sao một cao thủ Tông Sư có thể sánh vai cùng kỵ sĩ hoàng kim mà lại có thể bị thương, phải biết rằng, trước đây trong lúc anh ta chấp hành nhiệm vụ thì anh ta luôn luôn hoàn thành mà chưa bao giờ bị thương.

Vì vậy anh ta bất giác có ý khinh thường Trần Gia Bảo và đồng thời cũng bắt đầu có ý khinh thường võ đạo Việt Nam.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play