“Sai rồi.” Trần Gia Bảo nói tiếp: “Cô còn trẻ như vây, làm sao có thể khẳng định cõi trần như cát bụi được chứ? Cô có từng thử hẹn hai ba người bạn cùng đi chơi trong tiết thanh minh chưa? Có từng vui vẻ hay tức giận vì một nhân vật không hề quen biết chưa? Có từng yêu ai say đắm đến quên luôn bản thân mình chưa?”

Lưu Ly lắc đầu, trong đôi mắt long lanh như ánh sao kia chợt xuất hiện một tia mông lung, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần sau đó lắc đầu nói: “Tôi không cần, những thứ này có cố giữ được đến trăm năm thì có ngày tan thành mây khói, mà trăm ngàn năm sau thì tôi vẫn là tôi, vẫn có thể thanh thản ngồi ở đây như trăng sáng treo cao. Những thứ anh nói chỉ trở thành chướng ngại trên con đường thành Phật của tôi mà thôi.”

Lưu Ly tự tin như vậy là bởi vì cô ấy là một người phụ nữ đã được định sẵn sẽ trở thành Phật rồi.

“Cô lại nói sai rồi.” Giọng điệu của Trần Gia Bảo rất dứt khoát, trong khoảnh khắc vừa rồi anh đã thật sự bị khí phách của Lưu Ly áp chế, nhưng may mà anh kịp thời phản ứng lại.

Lưu Ly nói liên tiếp ba câu, nhưng mỗi một câu đều nhận về một chữ “sai” của Trần Gia Bảo. Cứ bị người ta phản bác suy nghĩ của mình một cách trắng trợn như vậy, ngay cả người có tính cách lãnh đạm như Lưu Ly cũng bắt đầu bực mình: “Tôi sai chỗ nào chứ?”

Trần Gia Bảo nhếch khóe môi, không biết có phải diễn quá nhập tâm hay không mà mặt của anh thể hiện đủ các loại biểu cảm từ lo lắng, buồn bã, tức giận, sau đó giơ tay chỉ thẳng mặt Lưu Ly mà chất vấn: “Cho dù cô thật sự có thể trẻ mãi không già thì sao, có thể thành tiên thành Phật thì thế nào? Trên con đường bất tử dài đằng đẵng kia, dù sao cũng phải có nhớ nhung, có kỷ niệm để thỉnh thoảng còn nhớ về nữa chứ. Ai mà nói bản chất của tình yêu là linh hồn của quỷ dữ thì hẳn chẳng biết yêu là gì rồi. Tình yêu rất dễ sinh ra ràng buộc, nhưng sở dĩ con người có thể gọi là con người cũng là do có những thứ ràng buộc này.

Cái tốt của con người không phải là bạn có thể vứt bỏ bao nhiêu thứ, mà là bạn có thể thanh thản buông xuống bao nhiêu thứ, đây mới là ý nghĩa thật sự của việc tịnh tâm. Nhưng nếu bạn chưa từng nếm trải những cay đắng, cảm nhận sự hạnh phúc mà thế giới rộng lớn ngoài kia mang lại thì phải buông xuống thứ gì đây?

Đó là lý do khiến cho tình yêu không trở nên đáng sợ, đôi khi ràng buộc cũng tiếp thêm động lực trên con đường dài bất tận phía trước. Nếu không có cảm xúc và ham muốn của một con người thì bạn sẽ chẳng bao giờ biết nỗi cô đơn đáng sợ đến mức nào đâu.

Trần Gia Bảo nói xong thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ cảm thấy trong lòng hết sức thoải mái.

Lưu Ly có chút sửng sốt, nhưng khi ngẫm nghĩ lại những lời mà Trần Gia Bảo nói thì cảm thấy rất có lý.



Quả thật cô ấy có rất ít trải ngiệm ở thế giới bên ngoài, chẳng lẽ cô ấy thật sự đã sai rồi sao?

Ngụy Nhã Huyên trợn tròn mắt không thể tin Trần Gia Bảo có thể nói ra những lời có đạo lý như vậy, trong lòng âm thầm có cái nhìn khác về anh. Sau khi do dự một lúc mới lên tiêng nói: “Chị Lưu Ly, tôi cảm thấy Trần Gia Bảo nói rất có lý đấy, hơn nữa tôi vẫn cho rằng giáo lí của Phật giáo có vấn đề. Vì sao người xấu chỉ cần “buông bỏ đồ đao là lập tức có thể thành Phật”, còn người tốt thì phải trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn mới có thể tu thành chính quả chứ? Căn bản là không công bằng với người tốt chút nào.”

Trần Gia Bảo nghe vậy thì hai mắt sáng bừng lên, quay đầu nhìn về phía Ngụy Nhã Huyên với ánh mắt khen ngợi. Cô ấy đúng là “thần trợ công” mà.

Lưu Ly vốn đang băn khoăn về những lời mà Trần Gia Bảo vừa nói, nghe thế thì tạm gác những đắn đo trong lòng qua một bên, thuận miệng nói: “Người một lòng hướng thiện thì chính là mầm móng để thành tiên thành Phật. Còn người xấu “buông bỏ đồ đao” chỉ đơn giản là họ chịu thay đổi để trở thành người tốt mà thôi, đó cũng chính là cơ sở để thành thần sau này.”

Một người phải trải qua muôn vàn khó khăn mà vẫn giữ vững được ý nguyện ban đầu, vẫn một lòng hướng thiện thì đó là một vị thần chân chính. Vì thế người tốt mới cần phải trải qua quá trình mài giũa của “chín chín tám mươi mốt” kiếp nạn.

Nhưng thử hỏi trong thiên hạ có bao nhiêu người có thể một lòng hướng thiện chứ? Hầu hết đều là thiện ác luân phiên nhau xuất hiện mà thôi, vì vậy mới có cái gọi là “một bên thiên đường, một bên địa ngục”.

Thì ra là như vậy.

Ngụy Nhã Huyên bỗng nhiên tỉnh ngộ, le lưỡi một cách đáng yêu nói: “Chị Lưu Ly biết nhiều thật đấy.”

Trần Gia Bảo không thể không thừa nhận sự hiểu biết của Lưu Ly về Phật pháp quả thật rất cao siêu, nhưng những lời mà Lưu Ly lại để cho anh bắt được một cơ hội sau đó cười lạnh nói: “Nếu đã biết phải trải qua đủ loại mài giũa mới có thể trở thành tiên thành Phật chân chính, thì hà cớ gì cô lại rời xa cõi trần ngoài kia như thế. Thậm chí đến cả một người còn không nhìn thấy thì phải mài giũa như thế nào?”

Lưu Ly lại lần nữa rơi vào trầm mặc không nói nên lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play