Hai cô thấy trong sảnh người đã đến không ít, mà còn đều là những nhân vật lớn có máu mặt của thành phố Nam Định.

“Ngọc Trâm, cậu xem, Viên Hoằng Vệ của nhà họ Viên, Dư Kim vua trái cây của thành phố Nam Định, Lại Chí Thành của nhà họ Lại, còn có người đứng đầu của các gia tộc lớn đều đến cả, trời ạ, ngay cả thị trưởng lý của thành phố Nam Định cũng đến rồi, chậc chậc, các nhân vật lớn của hai giới chính trí và thương nghiệp đều tham gia, mặt mũi Trần Gia Bảo cũng thật lớn nha, giờ mình thật nóng lòng muốn xem thử người thật của Trần Gia Bảo rồi.”

Mạnh Nhược Tình hào hứng nhìn xung quanh như một cô bé khi nhìn thấy món đồ chơi yêu thích của mình.

“Xét về thân phận địa vị, thị trưởng Lý không hẳn có thể so sánh được với Tiêu Hải Thư của nhà họ Tiêu, ngay cả Tiêu Hải Thư cũng khom lưng thần phục Trần Gia Bảo rồi, ông ta giờ đến tham gia buổi tiệc, đây cũng là chuyện trong tính toán.” Diệp Ngọc Trâm thầm cười, rồi quay đầu nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Trần Gia Bảo.

Đột nhiên, Diệp Ngọc Trâm sững người, chột dạ mà vội quay đầu, kéo Mạnh Nhược Tình đang không rõ chuyện gì đi, bước nhanh đến trước bàn đồ ngọt, quay lưng lại với mọi người ở trong sảnh, giả vờ ăn tráng miệng để giấu mình.

“ Ngọc Trâm, cậu nhìn thấy ai thế?” Mạnh Nhược Tình kì lạ hỏi.

“Suỵt, ông mình đến rồi.” Diệp Ngọc Trâm thấp giọng nói.

Mạnh Nhược Tình cũng sửng sốt, quay lại nhìn, quả nhiên thấy ông của Diệp Ngọc Trâm Diệp Trường Nhạc đang nói chuyện với những người lớn tuổi ở thành phố Nam Định ở xung quanh.

“Nếu để ông cậu phát hiện, thì hai chúng ta xong đời rồi, hay là, chúng ta lặng lẽ đi qua, rồi trốn ở trong góc trước Mạnh Nhược Tình đề nghị.

Diệp Ngọc Trâm lập tức gật đầu đồng ý.



Hai cô gái vừa giả vờ đang ăn tráng miệng, vừa lén âm thầm đi về phía góc.

Nói về Diệp Trường Nhạc, tuy đang nói chuyện và cười đùa với một số đối tác làm ăn nhưng trong lòng ông lại hoảng hốt, một anh hùng trẻ tuổi giống như Trần Gia Bảo vừa xuất hiện thì liền khiến người khác kinh ngạc, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, thành tựu sau này tuyệt đối là vô hạn, nếu nhà họ Diệp có thể bám được vào mối quan hệ này với Trần Gia Bảo, thậm chí gả Diệp Ngọc Trâm cho Trần Gia Bảo, thì đối với sự phát triển trong tương lai của nhà họ Diệp, chắc chắn là trăm lợi không có một hại.

“Chỉ đáng tiếc, Trần Gia Bảo thế mà lại đắc tội với nhà họ Tô ở tỉnh Trung Thiên, nhà họ Diệp cũng chỉ đành từ bỏ muốn làm thân với Trần Gia Bảo, đợi đến lúc Trần Gia Bảo xuất hiện thì tôi liền đi, như thế cũng không xem như là đắc tội với Trần Gia Bảo, hai”

, chỉ là đáng tiếc cho Ngọc Trâm.”

Diệp Trường Nhạc thầm thở dài, đột nhiên lướt mắt, sửng sốt, nhìn thấy trước bàn tráng miệng có hai cô gái dáng người cao, tuy chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng, nhưng lại cho ông cảm giác quen thuộc.

Trong lòng ông mơ hồ đoán được, nhưng cảm thấy không thể nào, trong sự tò mò ông liền tạm biệt với người bên cạnh rồi bước về phía bàn tráng miệng.

Mạnh Nhược Tình vừa quay đầu liền nhìn thấy động tác của Diệp Trường Nhạc, phút chốc sắc mặt thay đổi, cô không quan tâm đến việc giả vờ nữa, liền kéo Diệp Ngọc Trâm, vội vàng chạy vào góc tường.

Diệp Trường Nhạc trong lòng cảm thấy kì lạ, đang định đuổi theo xem thế nào.

Đột nhiên tiếng huyên náo ở lối vào đại sảnh, sau đó là một hồi cảm thán, dường như đang chào đón một nhân vật lớn.

Trần Gia Bảo đến rồi.



Trần Gia Bảo đến rồi.

Trong sảnh tiệc vốn náo nhiệt phút chóc yên lặng lại, rất nhiều nhân vật lớn của tầng lớp thượng lưu của thành phố Nam Định đều mong ngóng muốn gặp ngài Bảo người chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã làm khuấy đảo cả thành phố Nam Định long trời lở đất, rốt cuộc là ba đầu sáu tay thế nào.

Diệp Trường Nhạc kinh ngạc quay đầu lại, mọi sự chú ý đều bị tin tức Trần Gia Bảo đến thu hút, cũng không thèm đi tới bàn tráng miệng kiểm tra xem thử mà lập tức xoay người bước ra cửa sảnh.

Mạnh Nhược Tình và Diệp Ngọc Trâm luôn âm thầm chú ý đến Diệp Trường Nhạc, thấy thế liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó, Mạnh Nhược Tình liền phấn khích, nói: “Ngọc Trâm, cậu nghe thấy chưa, mình thật muốn nhìn thử anh ấy có bản lĩnh gì mà có thể cau mất hồn của Ngọc Trâm nhà ta đi mất.”

Diệp Ngọc Trâm đỏ mặt nhấp một ngụm, muốn phản bác Mạnh Nhược Tình, nhưng đôi mắt đẹp không tự chủ được mà đưa mắt nhìn về phía cửa sảnh tiệc, nào con quan tâm lời chọc ghẹo của Mạnh Nhược Tình.

“Tầm nhìn chỗ này không tốt, đi, đổi chỗ khác.” Mạnh Nhược Tình hưng phấn kéo tay Diệp Ngọc Trâm, xoay trái quay phải trong đám người để tìm một vị trí hoàn hảo, cùng nhìn về tiêu điểm nơi ánh mắt mọi người hướng về.

Ở lối vào của tiền sảnh, Trần Gia Bảo mặc một bộ quần áo giản dị màu cam, vẻ mặt điềm tĩnh, đi về phía trước.

Vào một dịp quan trọng như vậy, khi mọi người đều mặc lễ phục, Trần Gia Bảo lại mặc một bộ áo quần giản dị chưa đến 3 triệu rưỡi, tuy không ăn nhập gì với hoàn cảnh xung quanh, nhưng lại không có ai cảm thấy Trần Gia Bảo chẳng ra gì, ngược lại lại cảm thấy Trần Gia Bảo thật tình, thậm chí còn có người âm thầm bái phục, không hổ là ngài Bảo, thật khác biệt.

Tất cả bọn họ dường như có chung một suy nghĩ hoang đường đó, nguyên nhân chỉ có một, đó chính là Trần Gia Bảo đủ mạnh, mạnh đến mức dù chỉ mặc một bộ đò đơn giản đến tham gia bữa tiệc, cũng đủ toả sáng trong mắt mọi người.

Hồng Liên và Hoàng Thiên Hạnh chia ra đi bên trái phải của Trần Gia Bảo, hai người các cô trang phục lộng lẫy tham dự, một người trẻ trung, đáng yêu, người kia quyến rũ động lòng người, mỗi người đều là nữ thần tuyệt nhất trong mắt mọi người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play