Diệp Ngọc Trâm cười lắc đầu, cô với những bữa tiệc của giới thượng lưu này, gần đây không cảm … khoan đã, ngài Bảo?

Cơ thể xinh đẹp của cô phút chốc cứng lại, liền quay đầu vội hỏi: “ cậu mới nói là bữa tiệc ai tổ chức?”

“Ngài Bảo, cũng không biết lai lịch của ngài Bảo này ra sao, vừa đến thành phố Nam Định không lâu, liền giẫm lên các gia tộc lớn như nhà họ Tiêu, nhà họ Cao, bố mình lúc nhận được lời mời, mình cũng ở bên cạnh, không những ông Thành Trung đích thân đưa đến mà bố mình lúc nhận được vừa sợ hãi vừa hoảng hốt, còn có chút tự hào, mình lần đầu thấy bố mình như thế.”

Mạnh Nhược Tình nói đến đây, thấy bộ dạng Diệp Ngọc Trâm vừa kinh ngạc vừa tự hào, không khỏi thắc mắc: “Ngọc Trâm, ông cậu là người cầm lái nhà họ Diệp, ở thành phố Nam Định chúng ta cũng là nhân vật có mặt mũi, chắc cũng nhận được lời mời của ngài Bảo, đến lúc đó cậu chắc cũng sẽ đi theo chứ?”

Vẻ mặt của Diệp Ngọc Trâm đột nhiên tối sầm lại, cô cười khổ lắc đầu: “Không, tớ sẽ không đi.”

Trong lòng Mạnh Nhược Tình càng thêm kì lạ, đồng thời cũng có chút hiểu, nói: “ không phải cậu quen biết với ngài Bảo này chứ?”

Diệp Ngọc Trâm há hốc mồm, nhất thời không biết nên nói thế nào, chỉ có thể gật đầu nói: “Đúng vậy, mình quen biết ngài Bảo, cậu đừng quên, trước đây mình là phó chủ tịch của toà nhà Nhiên Ái thành phố Hoà Bình, còn ngài Bảo thì đến từ thành phố Hoà Bình.”

Mạnh Nhược Tình trở nên phấn khích ngay lập tức, ngay cả sô cô la cô thích nhất cũng không ăn, giống như con mèo con leo lên giường, đôi mắt đẹp hiện lên vẻ vô cùng thích thú, nói: “Ngọc Trâm, cậu nhanh nói cho mình, ngài Bảo này rốt cuộc là người thế nào mà lại có ma lực lớn đến thế, khiến giới thượng lưu của thành phố Nam Định này cũng phải nhảy theo anh ta.”

Thấy Mạnh Nhược Tình như tìm được món đồ chơi yêu quý của mình, Diệp Ngọc Trâm không khỏi bật cười, tâm trạng cũng khá lên, nói: “Ngài Bảo, anh ta tên là Trần Gia Bảo.”

“Trần Gia Bảo? Ừ, cái tên cũng tạm, coi như cũng dễ nghe.” Mạnh Nhược Tình thúc giục nói: “Tiếp tục đi.”

Nhớ lại tư thế anh hùng của Trần Gia Bảo, đôi mắt Diệp Ngọc Trâm lóe lên chút mong chờ, chút rung động và chút si mê, ngay cả gương mặt phản chiếu trong gương cũng thu hút người khác, nói: “Gia Bảo là thật sự là tuyệt nhất, cũng khiến người ta ấn tượng sâu nhất trong số những người đàn ông mình từng gặp, tuy tuổi tác anh ấy không lớn, nhưng trong ánh mắt luôn chứa ánh hào quang, giống như cả thể giới trước mặt anh cũng không là gì.”



Mạnh Nhược Tình hiểu Diệp Ngọc Trâm, nhưng vì hiểu Diệp Ngọc Trâm, mới biết ánh mắt của Diệp Ngọc Trâm cao ngạo cỡ nào, cô đây là lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Ngọc Trâm khen một người đàn ông, đúng là xem Trần Gia Bảo như là bạch mã hoàng tử hiếm có trên trời, vô song dưới đất.

Lẽ nào… Trong đầu Mạnh Nhược Tình loé lên một tia sáng, buột miệng nói: “Cậu thích Trần Gia Bảo?”

“Hả?” Diệp Ngọc Trâm không ngờ Mạnh Nhược Tình lại hỏi thẳng như thế, xoa khuôn mặt đỏ bừng, phút chốc không biết làm sao, nói: “ Không phải, cậu sao có thể… sao có thể…”

Mạnh Nhược Tình bật cười một tiếng, nhảy xuống giường, đi đến chỗ Diệp Ngọc Trâm, sờ cổ cô, đôi môi đỏ mọng cười: “Được rồi, mình còn không hiểu cậu sao? nói đi, chuyện của cậu với Trần Gia Bảo.”

Diệp Ngọc Trâm kìm nén trái tim đập loạn xạ, trong ánh mắt nóng bỏng của Mạnh Nhược Tình, kể chuyện của mình với Trần Gia Bảo, đồng thời cũng nói chuyện ông cô cấm cô giao tiếp với Trần Gia Bảo cũng nói ra.

Mạnh Nhược Tình nghe đến mê mẩn, rất nhanh, hình ảnh một người đàn ông hoàn mỹ một tay cầm cây kiếm 3 tấc, hiên ngang giữa đất trời đã hiện ra trong đầu cô.

“Trần Gia Bảo là vì cậu mà đạp nhà họ Cao xuống, hơn nữa còn ép người đứng đầu nhà họ Cao Song Thành tự sát để bảo vệ nhà họ Cao, chậc chậc, cho nên mình mới nói, một tên dầu muối không vào như Cao Tuấn Hùng vì sao đột nhiên lại huỷ hôn với cậu chứ, hoá ra phía sau có nhiều chuyện xảy ra như thế, ôi, mình lúc nào mới có thể có được một bạch mã hoàng tử tức giận vì người đẹp mà dám chống lại cả thiên hạ đây chứ? dù muốn mình chết mình cũng bằng lòng.”

Tuy Ngô Tam Quế tức giận vì người đẹp là một nhân vật phản diện, nhưng với phụ nữ mà nói, ai lại không thích người đàn ông của mình có thể vì mình mà từ bỏ mọi thứ, chống lại cả thế giới chứ?

Lúc trong lòng Mạnh Nhược Tình trông mong, không khỏi có chút ghen tỵ với Diệp Ngọc Trâm.

Trong lòng Diệp Ngọc Trâm ngại ngùng, nhưng lại có cảm giác ngọt ngào, ngoài mặt phủ nhận, nói: “Cậu đừng nói bậy nữa, anh ấy không phải vì mình mà tức giận, Gia Bảo vốn đồng ý giúp mình xử lý, anh ấy là người nói được làm được, hơn nữa nhà họ Cao đối với anh ấy mà nói, thực sự là yếu đến mức không chịu nổi một đòn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play