Anh ta là Lý Nhật Anh. Là giám đốc bộ phận quan hệ công chúng của công ty, cũng là bạn trai của Vương Thanh Hà.
Điều quan trọng nhất là anh là con trai của Lý Quốc Kiên, ông ta là
nhân viên ở công ty Tạ Hoàng Dương, làm việc từ khi công ty mới thành
lập.
Mà trung tâm thương mại Hòa Bình lại có mối quan hệ mật thiết với
công ty Tạ Hoàng Dương. Cũng chính vì điều này mà mọi người trong trung
tâm thương mại Hòa Bình đều rất nể mặt anh, luôn cho anh ta chút thể
diện.
Hàn Đông Vy ghé đến bên tai Trần Gia Bảo, khe khẽ kể từng chút một về Lý Nhật Anh cho anh nghe. Đến cả Tạ Hoàng Dương, Trần Gia Bảo còn không nể mặt, nhân viên cũ nhà họ Tạ thì tính làm cái gì?
Ánh mắt anh hiện lên một tia khinh thường, anh cười khẩy: “Hóa ra cô
ta là bạn gái của anh à, vậy nhờ anh lần sau hãy dạy dỗ bạn gái anh thật tốt trước khi để cô ta ra ngoài, nếu không chính anh mới là người bị
mất mặt đấy.”
Trong mắt Lý Nhật Anh tràn đầy tức giận, quay đầu lại nhìn Hàn Đông
Vy nói: “ giám đốc Hàn, cô thân là giám đốc công ty mà lại dung túng cho người khác đánh đập, xúc phạm nhân viên ngay trong công ty, cẩn thận
tôi sẽ tố cáo cô với ông Tạ.”
Nhắc đến ông Tạ, sắc mặt mọi người thay đổi ngay lập tức. Tuy rằng
Hàn Đông Vy là giám đốc công ty, nhưng trong lòng ai cũng biết rõ Tạ
Hoàng Dương mới thực sự là người nắm quyền quyết định, mà bố của Lý Nhật Anh có quan hệ rất tốt với ông Tạ.
Xem tình hình này, không những chỉ có Trần Gia Bảo xong đời mà ngay
cả giám đốc Hàn cũng không tránh khỏi liên lụy. Những người xung quanh
lắc đầu e ngại nhìn Trần Gia Bảo.
Nhưng lại không ngờ đến vẻ mặt Hàn Đông Vy vẫn không thay đổi, giống
như lời đe dọa vừa rồi của Lý Nhật Anh chẳng làm cô lo lắng chút nào cả, ngược lại trên khóe môi cô còn hiện lên nụ cười chế giễu.
Đột nhiên, Trần Gia Bảo tiến lên phía trước, một tiếng “Bốp” vang
lên, anh giáng một bạt tai xuống mặt Lý Nhật Anh. Sau đó đạp anh ta ngã
xuống đất, liên tiếp đá anh ta mấy nhát, mắng Trần Gia Bảo: “Anh là cái
thá gì mà dám chất vấn vợ tôi?” Vương Thanh Hà hét lên, lao đến như muốn xé xác Trần Gia Bảo nhưng bị Trần Gia Bảo đá cho một nhát bay ra ngoài.
“Vợ à, hai người này thực sự quá ngu ngốc, không những nhân phẩm có
vấn đề mà đến cả đầu óc cũng không bình thường, anh nghĩ họ không thích
hợp để tiếp tục làm ở đây.” Sau khi đánh bọn họ xong Trần Gia Bảo liền
quay về phía Hàn Đông Vy nói.
“Hàn Đông Vy, cô dám, cô cứ cẩn thận tôi sẽ nói với bố tôi.” Lý Nhật
Anh vừa mới đứng lên, nghe thấy những lời Trần Gia Bảo nói mặt hắn biến
sắc, bất chấp toàn thân đang đau đớn, anh tức điên lên chửi. Ánh mắt Hàn Đông Vy hiện rõ sự khinh thường, cô dứt khoát nói: “Chồng tôi nói không sai. Xét về phong độ và biểu hiện gần đây của anh với Vương Thanh Hà,
tôi quyết định sa thải cả hai người.”
Thế mà lại bị sa thải thật!
Những nhân viên xung quanh không khỏi ồ lên.
Lý Nhật Anh và Vương Thanh Hà đều lộ ra vẻ mặt không thể tin được.
Vương Thanh Hà vội la lên: “Hàn Đông Vy, tôi là bạn gái của Nhật Anh, cô không có quyền sa thải tôi…”
Khuôn mặt của Hàn Đông Vy trở nên lạnh lẽo, cô đi đến trước mặt Vương Thanh Hà, đột nhiên giơ tay cho cô ta một cái tát, sau đó lạnh lùng
nói: “Xin cô chú ý, tôi mới là tổng giám đốc ở đây, mọi việc liên quan
đến bổ nhiệm nhân sự đều thuộc về quyền hạn của tôi. Ngoài ra bây giờ cô đã không còn là nhân viên ở đây nữa, nếu cô còn tiếp tục hô to gọi nhỏ
với tôi, cẩn thận tôi gọi bảo vệ đuổi cô ra ngoài đấy!”
Dưới ánh mắt lạnh lẽo của Hàn Đông Vy, khí thế của Vương Thanh Hà lập tức bị dập tắt, không dám mặt đối mặt với cô.
“Hàn Đông Vy, cô thật sự không cho tôi một chút mặt mũi nào hả?” Lý Nhật Anh cả giận nói.
“Cho anh mặt mũi? Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, nếu không phải dựa vào
bố anh, thì anh có là cái thá gì chứ? Còn bây giờ mời hai người lập tức
rời khỏi đây, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đấy.” Ánh mắt của Hàn Đông Vy
chứa đầy sự khinh thường.
“Cô… Được, tôi nhớ rồi, đến lúc đó mong cô đừng có hối hận!” Sắc mặt
của Lý Nhật Anh có chút biến đổi. Dưới cái nhìn của biết bao nhiêu
người, Hàn Đông Vy lại khiến anh ta mất hết mặt mũi, làm trong lòng của
anh ta chứa đầy sự sỉ nhục, ngay cả khuôn mặt anh tuấn cũng bắt đầu trở
nên vặn vẹo.
Trần Gia Bảo lắc đầu cười khẽ, anh nói với vẻ khinh thường: “Chó nhà
có tang mà còn dám mạnh miệng? Được, anh nhớ cho kỹ, tên của tôi là Trần Gia Bảo, tôi muốn xem xem anh có bản lĩnh gì mà có thể khiến cho chúng
tôi phải hối hận. Vợ à, chúng ta đi thôi, không cần lãng phí thời gian
với loại người này làm gì.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT