Chỉ là trong thiên hạ này, rốt cuộc là ai mà lại có khả năng khiến Lưu ly bị thương như vậy?

Không đợi Trần Gia Bảo suy nghĩ , Ngụy Nhã Huyên đã mở to mắt, hung hăng nhìn Trần Gia Bảo, hỏi: “Ban ngày anh đóng cửa làm gì vậy? Anh có phải là đang mưu đồ bất chính với nữ thần y không?”

Trần Gia Bảo nhún vai, không tính toán với Ngụy Nhã Huyên, đi thẳng đến Thần vị, biểu hiện sự kính trọng của anh ấy đối với chữ “khí”.

Bị Trần Gia Bảo ngó lơ, Ngụy Nhã Huyên trong lòng đầy bực tức, đi tới chỗ nữ thần y, ân cần nói: “Chị, chị không có chuyện gì chứ…Ôi, thì ra chị đẹp như vậy.”

Ngụy Nhã Huyên cũng đã nhìn thấy khuôn mặt của Lưu Ly, cho dù là nữ nhân nhưng cô vẫn rất kinh ngạc.

Lưu Ly lắc đầu nói: “Cô hiểu lầm rồi, cậu Trần không hề có ý mạo phạm gì đến tôi.”

Trần Gia Bảo lúc này mới quay đầu lại nhìn Lưu Ly nói: “Cô bị thương rồi?”

Mặc dù Lưu Ly cảm thấy kỳ lạ tại sao Trần Gia Bảo biết được việc này, nhưng cô vẫn gật đầu và thừa nhận, Ngụy Nhã Huyên nghe được, ngay lập tức tỏ vẻ quan tâm.

“Tôi có thể chữa khỏi cho cô.” Trần Gia Bảo tự tin nói.

Ngụy Nhã Huyên đột nhiên “phì” một tiếng khinh thường nói: “Y thuật của chị cao minh như vậy, chẳng cần anh chữa trị đâu?”

Lưu Ly cũng lắc đầu cười, trong lòng khinh thường.

Vết thương trên người cô ấy rất kỳ quái, với tu vi và y thuật thâm hậu cũng chỉ có thể tạm thời trấn áp, e rằng trên đời chỉ có huyền thoại “Thiên Hành Châm Cửu” mới có thể chữa khỏi hoàn toàn vết thương của cô.

Cô không tin rằng Trần Gia Bảo có thể sử dụng được “Thiên Hành Châm Cửu”.



“Tôi biết Lưu Ly cô y thuật rất cao minh, nhưng nói thật lòng, y thuật của tôi cũng không kém, tự tin không dưới bất kỳ ai, có thể xưng như Đại thần y.” Trần Gia Bảo tự tin nói.

“Xùy, chém gió!” Ngụy Nhã Huyên khinh thường cắt lời, thông qua lời của Trần Gia Bảo cũng biết được tên của nữ thần y, tiếp tục nói: “Anh nếu thật y thuật cao minh như thế, sao còn chạy đến nơi sơn động núi Yên Tử này tìm chị Lưu Ly?”

Cô không hề biết mục đích thật sự vì sao Trần Gia Bảo đến tìm Lưu Ly, còn tưởng rằng giống cô, đều đến xin thuốc.

Đột nhiên, nơi cửa truyền đến một âm thanh: “Lúc còn ở Phú Thọ, đã được nghe nói y thuật của anh Bảo rất cao minh, tôi suýt nữa quên mất, không ngờ hôm nay lại may mắn đến vậy, có cơ hội được nhìn thấy anh Bảo thể hiện tay nghề.”

Ngụy Phong Lăng từ cửa đi vào. Ngụy Nhã Huyên ngạc nhiên hỏi: “Anh, sao anh còn chưa đi?”

Ngụy Phong Lăng bất mãn liếc cô, nói: “Anh làm sao để một mình em ở lại nơi đây? Nếu để ông nội biết được, cho dù anh đem thuốc giải về được, như thường cũng bị ăn tươi nuốt sống mất.”

Anh nói, đã đi đến trước Ngụy Nhã Huyên, đối với cô em gái này, Ngụy Phong Lăng cũng là thật lòng yêu thương.

Đột nhiên, anh nhìn thấy được dung mạo của Lưu Ly, nhất thời mắt rực sáng, cứ như gặp tiên trên trời, mỹ nhân thịnh thế, thực sự là mỹ nhân thịnh thế!

Cho dù Ngụy Phong Lăng luôn tự hào là một người lăn lộn trong giới kinh doanh lâu năm, nhìn thấy Lưu Ly, cũng không khỏi mê mẩn.

“Khụ khụ.” Trần Gia Bảo ho hai tiếng, đem Ngụy Phong Lăng trong cơ mê mẩn tỉnh lại, nói: “Cô Lưu Ly, dù sao cũng là chuyện bao đồng, không bằng để tôi đến chẩn bệnh cho cô xem thử.”

Lưu Ly khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, đủ để cho người khác như tắm gió xuân, nhưng giọng nói lạnh vô cùng lạnh lùng, thể hiện ý từ chối: “Tình hình của bản thân như thế nào tôi vô cùng rõ, khắp thiên hạ e rằng chỉ có “Thiên Hành Châm Cửu” mới có thể trị khỏi vết thương trên người, vẫn là không nên làm cậu Trần phí công.”

Ngụy Nhã Huyên không nhịn được chen lời: “Thiên Hành Châm Cửu? Chị Lưu Ly, nghe tên này, có vẻ như là phương pháp châm cứu?”

“Không sai.” Lưu Ly gật đầu, nghĩ đến sự thần kỳ của Thiên Hành Châm Cửu, cho dù cô là Lưu Ly tâm phẳng như nước cũng không khỏi cảm thán: “Thiên Hành Châm Cửu là phương pháp châm cứu được lưu truyền từ thời thượng cổ, cũng có truyền thuyết nói, Thiên Hành Châm Cửu là do thần tiên sáng tạo, có điều không nói truyền thuyết là thật hay giả, Thiên Hành Châm Cửu đều vượt xa tưởng tượng của con người, nghe nói không cần biết bệnh nặng đến mức nào, Thiên Hành Châm Cửu đều có thể trị dễ như trở bàn tay. Thậm chí có truyền thuyết còn đem Thiên Hành Châm Cửu luyện tới cảnh giới cao nhất, có thể khiến người chết mọc lại xương thịt, đến người đã tắt thở cũng có thể cứu sống lại.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play