“Cậu vừa rồi tự xưng mình là thuộc hạ của tôi, nhưng sao ta lại không nhớ lúc nào lại còn thu nạp đứa em như cậu?” Trần Gia Bảo liếc mắt, không có một chút cảm xúc, cứ như đang nhìn một con dễ, thuận tay liền có thể bóp chết.

Lại Chí Thành sợ hãi, không kìm được nuốt nước bọt, trên miệng trưng ra một nụ cười còn xấu hơn khóc, nịnh nọt cười nói: “Chào cậu Trần, bố tôi là chủ tịch tập đoàn Minh Huy, ông ấy trước giờ luôn ngưỡng mộ danh tiếng của anh, hận không được phục vụ cho anh, em là đứa con trai hiếu thuận của ông ấy, cũng hận không được làm trâu làm ngựa cho anh.

Cậu Trần, nếu anh không chê bai, sau này anh chính là anh của em, anh nói em đi hướng đông em tuyệt đối không dám quẹo hướng tây, anh bắt em thích đàn ông, em tuyệt đối không nhìn phụ nữ.”

Lại Chí Thành càng nói càng thuận mồm, “phù phù” một tiếng, trước tiếp quỳ xuống trước Trần Gia Bảo, hơn nữa để bày tỏ thành ý, còn ném luôn khẩu súng trong tay.

Ngụy Phong Lăng và Ngụy Nhã Huyên nhìn dáng vẻ nịnh hót không ngừng của Lại Chí Thành lúc này với Trần Gia Bảo, lại so sánh với dáng vẻ ngạo nghễ của Lại Chí Thành lúc nãy khi đối mặt với bọn họ, loại tương phản mãnh liệt này, khiến hai người bọn họ hoang mang hồ đồ theo, đồng thời cũng cảm nhận được sức nặng của hai chữ “cậu Trần” này rốt cuộc đến mức nào!

Trần Gia Bảo nhất thời cũng ngơ người, không nghĩ đến Lại Chí Thành lại vô lại đến mức này, không khỏi chế giễu cười: “Cậu ném súng đi thế, không sợ tôi một nhát kiếm giết sao?”

Có đường rồi!

Lại Chí Thành hai mắt sáng rỡ, ngẩng đầu lên, nụ cười mang theo sự lấy lòng: “Cả cái Nam Định này, ai lại không biết cậu Trần bất khả chiến bại? Đừng nói em cầm một khẩu súng, cho dù có lái xe tăng đến, anh muốn giết em lại cũng chẳng phải dễ dàng như trở bàn tay sao, em đâu cần phải cầm khẩu súng làm gì, há chẳng phải tự lừa mình dối người sao?”

Những lời này mặc dù đúng là để nịnh nọt Trần Gia Bảo nhưng cũng là lời thật lòng của Lại Chí Thành.

Do tin tức bị phong tỏa, không nhiều người biết về chuyện Trần Gia Bảo liên tiếp giết hai vị tông sư ở quán bar Lit up, nhưng phú nhị đại như Lại Chí Thành ở cái đất Nam Định này tự nhiên cũng sẽ nghe được những việc xảy ra lúc đó ở bar Lit up.



Tất nhiên, do thông tin bị phong tỏa, không có cách nào biết được toàn cảnh bức tranh, nhưng mơ mơ hồ hồ cũng rõ được chân tướng, đủ để Lại Chí Thành phán đoán chính xác ra sự việc: Thực lực của Trần Gia Bảo đã vượt xa tưởng tượng của tất cả mọi người, súng tuyệt đối không có cách nào tổn hại gì đến anh ta, so với cầm khẩu súng cầm khẩu súng gà không bằng trực tiếp buông súng, nói không chừng có thể khiến anh ta có chút cảm tình, từ đó tha cho một mạng.

Trần Gia Bảo đối với sự cơ trí lúc này của Lại Chí Thành cũng có chút tán thưởng, nghiêm khắc mà nói, Lại Chí Thành cũng không phải thật sự đắc tội gì anh, thêm nữa Tạ Quốc Hùng muốn hoàn toàn thu phục được thành phố Nam Định này trong tay, cũng cần phải lôi kéo đám ếch nhái này từ đó bồi dưỡng thành thế lực của mình, như vậy mới là con đường lâu dài.

Nghĩ đến đây, Trần Gia Bảo chắp tay sau lưng, có chút tán thưởng nói: “Cậu đúng là thông minh, cũng được, hôm nay ta sẽ thu nạp cậu thành đứa em, đứng dậy đi, lúc về thì đi tìm Tạ Quốc Hùng, sau này cứ theo anh ấy làm việc là được.”

“Cảm ơn cậu Trần, đội ơn cậu Trần, sau này Lại Chí Thành em nhất định toàn tâm toàn ý đi theo cậu Trần làm việc, để báo đáp ơn cậu Trần hôm nay.” Lại Chí Thành trong lòng vô cùng vui mừng, không những giữ được cái mạng, mà còn chuyển họa thành phúc, sau này có được chỗ dựa là cậu Trần, vậy anh ta sau này cả cái Nam Định này chẳng còn gì cản đường được!

Anh ta vội vã đứng dậy, liên tục khấu đầu trước Trần Gia Bảo để hứa.

Ba mươi tên đứng xung quanh đều nhẹ nhõm thở phào, tuy rằng bọn họ trong tay có súng, nhưng đối mặt với người vang danh thiên hạ như cậu Trần, bọn họ chẳng có đủ dũng khí để đối diện. Bây giờ thấy Trần Gia Bảo đã bỏ qua cho Lại Chí Thành một mạng, bọn họ cũng vô cùng vui mừng trong lòng.

Ngụy Nhã Huyên bất ngờ hét lên: “Trần Gia Bảo, anh không thể cứ như vậy tha cho hắn, như vậy quá lời cho hắn rồi.”

Lại Chí Thành mặt biến sắc, anh trước giờ luôn nghe đến “tiếng tăm” phong lưu của hắn, nhìn Ngụy Nhã Huyên trẻ trung xinh đẹp trước mắt, không lẽ, Ngụy Nhã Huyên là người của Trần Gia Bảo?

Trong lòng “lộp bộp” một tiếng, thầm kêu hỏng rồi hỏng rồi, cả trán đầy mồ hôi lạnh, khẩn trương nhìn về phía Trần Gia Bảo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play