Ngụy Nhã Huyên sửng sốt, liền bật cười, quả nhiên là tươi đẹp như hoa, xinh đẹp động người, vừa cười vừa nói: “Anh câu này nói đùa không tệ, có điều, nếu anh mà là cậu Trần đó thì tôi là chị gái mỹ nữ kia, hahaha.”

Ngụy Phong Lăng cũng cảm thấy Trần Gia Bảo đang nói đùa, cười nói: “Được rồi, chúng ta vẫn là nên nhanh chóng đi thôi, đi tìm vị thần y kia.”

Trần Gia Bảo nhún vai, nói lời thật thì lại chẳng ai tin.

Rất nhanh, trời cũng dừng mưa, ba người bọn họ dưới ánh mặt trời đi qua rừng trúc, lại vượt qua một ngọn đồi, men theo con đường ẩm ướt mà đi xuống, đi vào một sơn động trong rừng, chỉ nghe thấy phía trước không xa truyền đến âm thanh “tí ta tích tách” tiếng thác chảy.

“Nghe những người từng đến đây nói, đi qua sơn động này, liền có thể tìm thấy vị nữ thần y đó rồi.” Ngụy Phong Lăng tăng tốc bước về phía trước.

Trần Gia Bảo khẽ nhíu mày, với năng lực thâm hậu của anh hiện giờ cùng với giác quan vô cùng nhạy cảm, đã nghe ra âm thanh tạp loạn phía trước truyền đến đó rõ ràng phía trước không chỉ có người mà số lượng cũng không ít.

Không lâu sau, Trần Gia Bảo đi qua sơn động, ánh mắt chợt vui tươi, chỉ nhìn thấy đây là một thung lũng yên bình, một dòng thác trắng xóa từ trên cao đổ xuống bắn tung tóe bọt nước, xung quanh đỏ rực ánh hoa, xanh nghít cỏ non, sinh khí tràn trề, đích thực là một chỗ tu dưỡng tốt.

Chỉ là tại đầm nước cách đó không xa, thình lình hiện ra khoảng 30 người mặc đồ đen đứng đó, đứng vây quanh một ngôi nhà tranh, một giọt nước cũng không thoát được.

“Anh, bọn họ là muốn làm gì, không lẽ là cũng giống chúng ta, cũng là đến tìm vị thần y đó xin thuốc sao?” Ngụy Nhã Huyên hiếu kì nói.

“Nhìn dáng vẻ hung dữ của bọn họ, không giống như đến tìm thần y xin thuốc, lại giống như đang giữ người, chúng ta qua đó xem thế nào rồi bàn tiếp. Ngụy Phong Lăng bước qua đó, mặc dù đây không phải là Phú Thọ, nhưng với gia cảnh của anh, cùng với danh tiếng trên thương trường, thậm chí cả tỉnh Hòa Bình không mấy người có thể lọt vào mắt anh, càng huống hồ là một đám lỗ mãng như này.

Sự chú ý Trần Gia Bảo lại rơi vào ngôi nhà tranh, anh có thể nhận ra trong ngồi nhà tranh đó có người, người đó hơi thở có chút loạn, hình như đang bị thương.

Trần Gia Bảo không khỏi thấy hiếu kỳ, theo lời Hồng Liên, trình độ của Lưu Ly đã đạt tới cảnh giới thượng thừa, trong thiên hạ, ai lại có thể làm Lưu Ly bị thương?



“Không lẽ, người trong nhà tranh đó, lại không phải là Lưu Ly?

Trần Gia Bảo đầu đầy nghi hoặc, liền không bước về phía trước nữa.

Phía xa xa, trông thấy giữa đám người đàn ông mặc đồ đen đó, có một người trông có vẻ rất đẹp trai, anh ta mặc đồ hiệp toàn thân, tay đeo đồng hồ Vacheron Constantin, đứng đối diện với nhà tranh, cao giọng nói: “Nữ thần y, tôi là Lại Chí Thành, bố tôi bệnh nặng, mong nữ thần y rủ lòng từ bi, xuống núi một chuyến, thăm khám cho bố tôi một lần, đến lúc đó nhất định cảm tạ vô cùng.”

Nhà họ Lại ở Nam Định cũng là dòng dõi thượng lưu tốp đầu, mấy ngày trước anh vô tình nghe thấy trên núi Yên Bái có một vị thần y, tướng mạo vô cùng xinh đẹp liền cảm thấy rung động.

Anh đối với “thần y” thực ra không phải là thích thú, nhưng đối với “mỹ nữ” thì lại là vô cùng thích thú.

Hôm qua anh ta lén lút đến núi Yên Bái, nhân có hội gặp vị thần y đó một lần, lập tức kinh động như gặp người trời, cảm thấy trước mặt vị thần y đó, những người phụ nữ khác trong thiên hạ đều là người thường, liền đi bắt chuyện, kết quả không ngờ vị thần y đó lại là cao thủ võ đạo, một chân đá anh ta xuống núi Yên Tử.

Vì vậy, hôm nay anh liền tuyển chọn được 30 thủ hạ, đem theo súng ống, cùng đến núi Yên Tử, trói vị thần y đó về.

Như thường ngày, Lại Chí Thành cũng chẳng có gan to làm ra chuyện táo tợn cướp đoạt phụ nữ như vậy, chỉ có điều, mấy ngày hôm nay vì sự có mặt của cậu Trần, khiến rung chuyển toàn bộ giới thượng lưu ở Nam Định, tất cả đều muốn nghĩ làm sao để lấy lòng cậu Trần, bao gồm cha con Lại Chí Thành cũng thế, tất cả chuyện khác đều gác lại qua bên.

Đột nhiên không có ràng buộc, Lại Chí Thành lập tức nắm bắt cơ hội, thừa lúc không ai chú ý, dự định lén lút làm một chuyện lớn.

“Người khác thì sợ cậu Trần như sợ hổ, ta lại phải cảm ơn cậu Trần, nếu không phải anh ta đến Nam Định khiến tất cả mời người đều chú ý đến anh ta, ta làm gì có cơ hội thần không biết quỷ không hay đem được nhiều súng lên núi thế này.”

Lại Chí Thành trong lòng vô cùng đắc ý, đồng thời nhìn về phía nhà tranh, chờ vị nữ thần y đó trả lời.

Tuy nhiên, bên trong nhà tranh đó lại hoàn toàn im lặng như khinh thường ngoài này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play