Đối mặt với yêu cầu hung hăng của Tô Thái Vũ, Trần Gia Bảo lắc đầu, nói: “Anh môi trên môi dưới vừa đụng, đã trực tiếp muốn chia với tôi nửa giang sơn? Chỉ sợ anh chưa có bản lĩnh này.”

Tô Thái Vũ tự tin mà cười nói: “Tôi không thích người khác hoài nghi thực lực của tôi, những lời này của anh khiến tôi rất không vui vẻ, vốn tôi chỉ là muốn nửa giang sơn của anh, nhưng bây giờ coi như tôi trừng phạt anh, chẳng những tôi muốn nửa giang sơn của anh, tôi còn muốn người phụ nữ bên cạnh anh!”

Hồng Liên trưởng thành và quyến rũ động lòng người, nên khi Tô Thái Vũ nhìn thấy Hồng Liên lần đầu tiên, anh đã động lòng, huống chi, Hồng Liên còn là người phụ nữ bên người Trần Gia Bảo.

Thử nghĩ mà xem, có thể bừa bãi đùa bỡn người phụ nữ của bá chủ của toàn tỉnh Hòa Bình ở trên giường, vậy sẽ hưng phấn cùng kích thích đến mức nào?

Tô Thái Vũ nhìn về phía Hồng Liên, trong mắt anh lóe lên sự nóng bỏng không che giấu chút nào!

Tuy bề ngoài Hồng Liên phóng đãng mị hoặc, nhưng suy nghĩ của cô ta lại bảo thủ, nếu cô ta đã bằng lòng làm người phụ nữ của Trần Gia Bảo, thì làm sao có thể sẽ để ý đến Tô Thái Vũ?

Trong lòng cô ta chán ghét, trực tiếp nghiêng đầu qua chỗ khác, hừ lạnh một tiếng, không cho Tô Thái Vũ mặt mũi chút nào, đồng thời trong lòng cô ta cũng rất hứng thú, muốn xem Trần Gia Bảo sẽ xử lý Tô Thái Vũ khó nhằn như thế nào, nếu ngay cả những thứ này Trần Gia Bảo cũng không xử lý được, thì nghĩ cũng không đủ tư cách để chinh phục em họ nhất định thành Phật của cô ta.

Trong lòng Tô Thái Vũ lại càng thêm rạo rực, người phụ nữ càng thanh cao, thì chinh phục sẽ càng vui vẻ.

“Anh cũng đã biết, nói lời này ở trước mặt ta, thì không khác nào đùa với lửa chứ?”

Sắc mặt Trần Gia Bảo trầm xuống, ly rượu anh cầm tay càng siết chặt hơn.

Lúc này, Tô Thái Vũ mới nhìn về phía Trần Gia Bảo, xoay chiếc nhẫn ngọc trong tay, rồi kiêu ngạo mà cười nói: “Đúng dịp, bản thiếu gia thích giết người phóng hỏa.”

Cao Tuấn Hùng thừa cơ cười nhạo nói: “Anh Trần, tôi nhớ anh là một anh hùng nổi tiếng ở tỉnh Hòa Bình, thế nhưng ở trước mặt nhà họ Tô ở tỉnh Nghệ An với thực lực hùng mạnh, sợ là anh cũng không chiếm được cái gì tốt, cái gọi là chim khôn lựa cành mà đậu, sao anh không thuận thế thuần phục nhà họ Tô đi, miễn cho anh một đời rạng danh, lại bỏ mạng nơi này?”



Cao Tuấn Hùng vốn dĩ lo lắng Tô Thái Vũ không đè ép được Trần Gia Bảo, hiện tại xem ra, dù cậu Trần tiếng tăm lừng lẫy ở tỉnh Hòa Bình thì vẫn bị Tô Thái Vũ không để vào mắt, đã như vậy thì anh đã hàng phục Tô Thái Vũ rồi, vậy hà tất còn e ngại Trần Gia Bảo làm gì?

Hai người Lý Tiến Hưng và Đỗ Hân liếc nhau, họ càng thêm xác nhận việc thuần phục Tô Thái Vũ là chính xác.

Tô Thái Vũ nói đặc biệt dễ nghe, anh đang chờ Trần Gia Bảo bằng lòng.

Chỉ thấy vẻ mặt Trần Gia Bảo thâm thúy, anh uống cạn ly rượu, rồi nhìn một vòng đám người Tô Thái Vũ, Cao Tuấn Hùng cùng với Tiêu Hậu Dũng, nói: “Mấy người nói xong chưa?”

“Hả?” Tô Thái Vũ sửng sốt, không rõ những lời này của Trần Gia Bảo là có ý gì.

“Nếu không có di ngôn, vậy tôi đây sẽ đưa mấy người lên đường.” Trần Gia Bảo cười lạnh một tiếng, tay trái hơi vung lên, chén rượu bay ra ngoài trong nháy mắt, rồi trực tiếp trên ót Tô Thái Vũ.

Nhất thời, Tô Thái Vũ đầu rơi máu chảy, không đợi Tô Thái Vũ hét lên, dưới chân Trần Gia Bảo khẽ nhúc nhích, người anh đã như mũi tên rời cung bắn về phía trước, còn chưa tới trước người Tô Thái Vũ, lòng bàn tay anh đã nâng lên, chỉ chực chờ đợi nhẹ nhàng hạ xuống, là có thể đập chết Tô Thái Vũ.

Tuy Tô Thái Vũ cũng là người trong võ đạo, nhưng dù sao tuổi anh còn nhỏ, tu vi nhiều lắm cũng chỉ là “Thông U Điên Phong”, thì làm sao có thể đỡ được một chưởng này của đại tông sư Trần Gia Bảo?

Anh sững sờ đứng đó không kịp phản ứng, ngay lập tức bị bao trùm bởi bóng đen của cái chết, có đánh chết anh cũng không ngờ Trần Gia Bảo đường đường là tông sư, lại nói ra tay là ra tay, cái này… mẹ nó quá khi dễ người ta rồi?

Nhìn thấy Tô Thái Vũ sắp chết thảm tại chỗ, biểu cảm của Giải Tiêu Nhiên ở phía sau thay đổi rõ rệt, chưa kịp suy nghĩ, ông đã sải bước tiến lên, một tay tóm lấy Tiêu Hậu Dũng bên cạnh rồi ném về hướng Trần Gia Bảo.

Tiêu Hậu Dũng còn chưa kịp phản ứng, người đã bay ở trên không trung, trực tiếp đụng vào bàn tay của Trần Gia Bảo, anh nhất thời kêu thảm một tiếng, rồi bị bay ra phía sau xa mười mấy mét, rơi “bịch” một tiếng trên mặt đất, trong miệng ọc máu đỏ, xem ra là không sống được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play