Ngay sau đó, những gã cao to áo đen này tự động thối lui sang hai bên, nhường ra một lối đi, rồi đồng loạt khom lưng cúi chào, dường như họ đang nghênh đón một nhân vật lớn nào đó.

Tất cả mọi người đều chú ý nhìn.

Sau một khắc, có ba người đi tới thanh niên từ trong đám người cùng với một lão già tóc trắng.

Cao Tuấn Hùng nhà họ Cao cũng ở trong đó, tuy nhiên, anh ta chỉ đi ở phía bên phải với một nụ cười nịnh hót.

Người thanh niên dẫn đầu đi giữa, anh ta mặc quần áo hàng hiệu, mặt mày trắng trẻo đẹp trai, trên ngón tay cái của tay trái đeo một chiếc nhẫn ngọc thạch anh, anh hơi ngẩng đầu với vẻ tự cao tự đại, đi về phía Trần Gia Bảo với vẻ long hành hổ bộ.

Mà lão già phía sau anh kia, mặc một bộ quần áo võ cổ truyền màu trắng thở phì phò, hai mắt như mở như nhắm, trong đó mắt có ánh sáng hiện lên, vừa nhìn là biết đây là một vị cao thủ nội gia chân chính.

Trần Gia Bảo nhàn nhạt liếc lão già tóc trắng, anh khẽ nhíu mày, xem thần thái hơi thở của ông, thì chí ít cũng là một vị cường giả tông sư!

Sắc mặt Diệp Ngọc Trâm biến đổi trong thoáng chốc, không ngờ Cao Tuấn Hùng lại tới nhanh như vậy, hơn nữa còn tới với thanh thế lớn như thế.

Ba người Tạ Quốc Hùng, Lý Tiến Hưng và Đỗ Hân liếc nhau, họ âm thầm nhíu mày.

Bọn họ đã nhận ra người bên phải là Cao Tuấn Hùng, người còn lại bên trái là con trai Tiêu Hải Thư của nhà họ Tiêu nhà – Tiêu Hậu Dũng.

Nhưng với địa vị cao của Tiêu Hậu Dũng ở thành phố Nam Định, lại chỉ có thể đi bên trái, vậy thân phận của người thanh niên xa lạ ở giữa kia chẳng phải còn cao hơn Tiêu Hậu Dũng sao?



“Là mấy người, mấy người muốn bắt giữ cô Diệp Ngọc Trâm?”

Đợi đám người Cao Tuấn Hùng đi tới, người thanh niên ở giữa kia khinh miệt mà quét mắt nhìn đám người Trần Gia Bảo, khi thấy Hồng Liên và Diệp Ngọc Trâm thì trong mắt lóe lên vẻ kinh diễm.

Đỗ Hân hung hăng nhất thời đứng lên chế nhạo: “Cô Diệp là bạn bè của chúng tôi, nguyện ý ở lại uống rượu cùng chúng tôi, tại sao lại gọi “bắt giữ”? Anh tính toán thơm bơ vậy sao, dám chụp mũ chúng tôi, có tin tôi tố cáo anh tội phỉ báng hay không, rồi nhốt anh vào đồn cảnh sát đợi vài ngày để ngẫm lại?”

Người thanh niên kia quan sát toàn thể Đỗ Hân, Cao Tuấn Hùng lại đúng lúc ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng nói về thân phận của Đỗ Hân.

Bởi vì Trần Gia Bảo đưa lưng về phía bọn họ, cho nên Cao Tuấn Hùng cũng không nhìn thấy Trần Gia Bảo.

Tiếp đó, người thanh niên ở giữa kia bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Thì ra anh chính là Đỗ Hân, nghe nói mấy người nhà họ Đỗ nắm giữ đại đa số quán rượu và khách sạn ở thành phố Nam Định, gia tộc tài chính tiếp cận mười tỉ?”

“Không sai, nếu sợ, tôi lập tức sẽ cho bản thiếu gia nhận lỗi.” Đỗ Hân dương dương đắc ý nói.

“Chỉ là một con kiến hôi ở thành phố Nam Định, mà cũng dám kêu gào ở trước mặt tôi, vả miệng hai mươi cái coi như khiển trách.” Người trẻ tuổi kia khinh miệt nói.

Anh vừa dứt lời, đột nhiên, đám người Đỗ Hân chỉ cảm thấy bóng trắng lóe lên trước mắt, lão già tóc trắng kia đã xuất hiện ở trước mặt anh, di chuyển như gió, rồi tát “chát chát chát” Đỗ Hân hai mươi bạt tai, sau khi đánh xong, thì về lại chỗ.

Đỗ Hân còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị đánh đến mức mắt nổ đom đóm, gương mặt sưng đỏ, ngã trên ghế sa lon.

Đám người Tạ Quốc Hùng, Lý Tiến Hưng đều hoảng sợ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play