Người cầm đầu là một gã có bộ ria mép mặc đồ u, vóc dáng không cao, da ngăm đen, đeo kính râm, gã hỏi: “Mấy người chắc chắn cô Diệp Ngọc Trâm chạy tới quán rượu này không?”

Một tên cao to phía sau cười nịnh nói: “Anh Bình, hơn mười phút trước, người của chúng ta chính xác đã thấy cô Diệp Ngọc Trâm tới đây, hơn nữa cũng chưa từng thấy cô ấy đi ra ngoài, tôi dám chắc chắn, cô Diệp Ngọc Trâm ở chỗ này!”

“Tốt!” Đồ Quảng Bình, cũng chính là tên râu mép kia mỉm cười nói: “Cậu cả Cao có mệnh lệnh, chỉ cần tối nay có thể thuận lợi đưa cô Diệp về, thì sẽ để tôi dẫn mọi người đến hộp đêm Lam Nguyệt Lượng quẩy cả đêm, mấy người phải ra sức mới được!”

Hộp đêm Lam Nguyệt Lượng là nơi gió trăng nổi danh ở thành phố Nam Định, vì trong đó người đẹp như mây, là nơi mà mọi đàn ông ở thành phố Nam Định đều khao khát.

Quả nhiên, hai mắt bảy tám gã cao to ở phía sau tỏa ánh sáng, lộ ra nụ cười không cần nói cũng biết.

Đồ Quảng Bình bỏ kính râm xuống, nhìn xung quanh bên trong quầy rượu một vòng, nhất thời hai mắt sáng lên, khi nhìn thấy Diệp Ngọc Trâm tao nhã, trí thức đang ngồi uống rượu bên một người đàn ông ở một chỗ hẻo lánh.

“Đi, các anh em, bắt đầu!”

Đồ Quảng Bình vung tay lên, dẫn theo đám này gã cao to đi tới, anh hơi khom lưng, lễ phép nói: “Cô Diệp, cậu cả Cao nghe nói một mình cô ra khỏi nhà họ Diệp nên rất lo lắng, lập tức phái chúng tôi đi tìm cô, hiện tại, cô trở về cùng chúng tôi đi.”

Diệp Ngọc Trâm là vị hôn thê của Cao Tuấn Hùng, còn anh ta chẳng qua là thuộc hạ của Cao Tuấn Hùng, nên cũng không dám đắc tội với Diệp Ngọc Trâm.

Trong lòng Diệp Ngọc Trâm có cảm giác nặng nề, cô ấy mới lén chạy ra ngoài từ nhà họ Diệp không bao lâu, đã vậy còn quá nhanh, đã bị người của Cao Tuấn Hùng tìm được, tuy nhiên may mà Cao Tuấn Hùng không tới.



Cô ấy hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói: “Tôi không đi với anh, tôi và Cao Tuấn Hùng không liên quan gì đến nhau hết, tôi muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, không liên quan gì đến Cao Tuấn Hùng.”

Đồ Quảng Bình khẽ nhíu mày, lễ phép cười nói: “Thật không dám dấu diếm, trước khi chúng tôi ra ngoài, cậu cả Cao đã phân phó, nếu cô Diệp phối hợp thì tất cả đều tốt đẹp, nhưng cô Diệp kiên quyết không đi theo chúng tôi trở về, thì chúng tôi đây có thể áp dụng cách cưỡng chế, cô Diệp, tốt hơn là cô đừng làm chúng tôi khó xử.”

Diệp Ngọc Trâm tái mặt, cô ấy vô thức nắm chặt cánh tay của Trần Gia Bảo, lúc này cô ấy mới thoáng có chút cảm giác an toàn.

Trần Gia Bảo thở dài, đang chuẩn bị nói, thì đột nhiên Đỗ Hân đã giành trước, anh cười lạnh, nói: “Đồ Quảng Bình, anh muốn mang cô Diệp đi thì có vẻ quá không để chúng tôi vào trong mắt, dù chủ nhân Cao Tuấn Hùng của anh tới, anh cũng không dám lớn lối ở trước mặt chúng ta như vậy, huống chi, anh chẳng qua chỉ là một con chó của Cao Tuấn Hùng mà thôi.”

Lúc này Đồ Quảng Bình mới nhìn thấy những người đang ngồi xung quanh mình, sắc mặt anh đột nhiên thay đổi, vội thất thanh nói: “Đỗ Hân, Lý Tiến Hưng, còn cả Tạ Quốc Hùng nhà họ Tạ, lại là mấy người!”

Bất kể Đỗ Hân hay là Lý Tiến Hưng, họ đều là thế hệ thứ hai giàu có nổi tiếng ở thành phố Nam Định, quyền lực gia tộc của họ đã ăn sâu vào thành phố Nam Định, nên càng cao hơn Cao Tuấn Hùng ba phần, là sự tồn tại mà nhà họ Cao không thể trêu chọc vào, huống chi, trừ anh ra thì còn có một Tạ Quốc Hùng…

Đồ Quảng Bình hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói: “Thì ra ba cậu chủ ở chỗ này, Đồ Quảng Bình tôi thất kính ròi, tuy nhiên, cô Diệp là vị hôn thê của cậu cả Cao chúng tôi, hình như ba cậu lớn không nên nhúng tay vào việc nhà nhà họ Cao chúng tôi?”

Ba người Đỗ Hân, Lý Tiến Hưng cùng với Tạ Quốc Hùng, vẫn uống rượu, không hề để tâm đến anh ta.

Phớt lờ, họ hoàn toàn phớt lờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play