Nghe vậy, Diệp Ngọc Trâm cảm thấy lòng mình thật ấm áp, khóe miệng vì thế mà cũng cong cong lên, sau cô thở dài nói: “Sau cái ngày anh dạy dỗ Cao Tuấn Hùng tôi cứ nghĩ rằng mọi chuyện đã xong xuôi rồi, nhưng lại
không ngờ rằng, tên Cao Tuấn Hùng kia chỉ làm cho có lệ, hời hợt chứ
không hề thực sự từ hôn. Hơn nữa, quãng thời gian trước, nhà họ Cao còn
được thêm sự ủng hộ của nhà họ Tiêu, lúc đó Cao Tuấn Hùng đã đến thẳng
nhà họ Diệp để ép ông nội tôi, hắn nói một tháng sau nhà họ Diệp phải gả tôi cho hắn nếu không hắn sẽ khiến nhà họ Diệp biến mất khỏi thương
trường, hơn nữa, trong tay hắn ta còn có điểm yếu của cha tôi nữa, rơi
vào đường cùng, cha tôi buộc phải lấy lý do gọi tôi về nhà gấp để lừa
tôi trở lại nhà họ Diệp rồi giam lỏng, ngay cả điện thoại cũng bị tịch
thu mất.
Hôm nay có thể ngồi đây cũng là trốn ra đấy chứ, ban đầu tôi định
trốn khỏi thành phố này nhưng sau cùng tôi cũng vẫn sẽ phải trở về, tôi
không thể bỏ mặc nhà họ Diệp, không thể trơ mắt nhìn nhà họ Diệp vì tôi
mà sụp đổ. Vậy nên… ha… chỉ có thể đến đây tìm rượu giải sầu thôi, không ngờ… lại có thể gặp anh ở đây.”
Diệp Ngọc Trâm vốn là một người phụ nữ mạnh mẽ, cô tự mình vẫy vùng
trên thương trường nhưng khi nói đến góc yếu đuối nhất của mình, những
xót xa mà cô phải chịu thì cùng không nhịn được mà nghẹn ngào, nước mắt
trong veo từ từ chảy ra nơi khóe mắt.
Trần Gia Bảo vươn tay, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Diệp Ngọc Trâm,
anh nhẹ nhàng nở nụ cười: “Đừng khóc, có tôi ở đây thì bất kì ai cũng
không thể bắt nạt cô được.”
Cơ thể Diệp Ngọc Trâm khẽ run lên, đã lớn bằng từng này nhưng cô chưa từng được một chàng trai dùng lời lẽ dịu dàng, cử chỉ thân mật như vậy
an ủi, điều này khiến mặt cô ửng hồng. Lại để ý đến lời nói đầy khí
phách của Trần Gia Bảo, trong lòng lại càng ấm áp, bình an. Chưa khi nào cô thấy an toàn như vậy, một loại cảm giác an toàn khó tả tràn ra từ
nội tâm.
“Thôi nào, làm mấy chén để thả mình thư giãn cái đi, chuyện nhà họ
Diệp thì cô không cần lo lắng nữa, ngày mai tôi sẽ tới nhà họ Cao, tôi
muốn xem xem, tên Cao Tuấn Hùng kia muốn biện hộ cho mình thế nào đây.”
Trần Gia Bảo cười cười rồi chủ động nắm lấy tay Diệp Ngọc Trâm, rồi
im lặng dắt cô đi về phía bàn rượu mà đám người Tạ Quốc Hùng đang ngồi.
Hai má Diệp Ngọc Trâm đỏ bừng, cô cứ lẳng lặng cúi đầu để mặc Trần
Gia Bảo dắt mình đi, cô cũng chẳng còn đủ năng lực suy nghĩ xem anh ấy
đang dắt mình đi đâu, trong đầu cô lúc này hỗn loạn, trong lồng ngực,
trái tim đang hưng phấn nhảy nhót như chú nai con.
Khóe miệng Trần Gia Bảo lúc này khẽ cong lên thành một nụ cười, nhưng không ấm áp tỏa sáng như vừa rồi mà lạnh lẽo cực độ.
Nhà họ Tiêu à, không ngờ lại là nhà họ Tiêu cơ đấy.
Nhà họ Tiêu các người không những gây phiền toái chỗ Tạ Quốc Hùng giờ lại còn giúp cái tên Cao Tuấn Hùng kia bức ép Diệp Ngọc Trâm phải kết
hôn với hắn.
Thôi, sao cũng được.
Cứ tìm nhà họ Tiêu để khai đao đã, để cho cả cái thành phố Nam Định biết rõ, tỉnh Hòa Bình đến tột cùng là địa bàn của ai.
Khi Trần Gia Bảo dẫn Diệp Ngọc Trâm đi tới, biểu cảm trên mặt Đỗ Hân
cùng Lý Tiến Hưng vô cùng đặc sắc, tựa như hai kẻ vừa nuốt cả con ruồi
trâu vậy. Nhất là mặt Đỗ Hân, vừa nãy anh ta vẫn còn dương dương tự đắc
nói Trần Gia Bảo, kết quả bây giờ Trần Gia Bảo dẫn Diệp Ngọc Trâm đến
như một cú vả mạnh lên mặt, thậm chí hai người còn đang nắm tay, dắt díu nhau đến, đây đúng thật là “vả mặt” một cách trần trụi.
Tạ Quốc Hùng muốn giơ ngón tay cái lên, trong lòng âm thầm bội phục
bản lĩnh Trần Gia Bảo. Bây giờ anh ta cảm thấy mình rất có thể diện
trước hai người Đỗ Hân cùng Lý Tiến Hưng.
Nhưng bên cạnh cảm giác vui sướng, vinh quang, Tạ Quốc Hùng cũng cảm
thấy rất bất an, lo lắng. Trần Gia Bảo phong lưu như thế, lại thêm anh
ta vừa chứng kiến khả năng tán gái của cậu ta vậy thì Cẩm Tú sau này
liệu có bị người ta ăn hiếp không?
Hồng Liên vội vàng đứng dậy nhường chỗ cho Diệp Ngọc Trâm, sau lại còn chủ động rót rượu cho cô.
Xong xuôi, Hồng Hiên lại nghiêm chỉnh ngồi xuống một bên khác cạnh
Trần Gia Bảo, tạo nên hình ảnh hai cô gái xinh đẹp vây quanh anh, như
thể Trần Gia Bảo là tên phong lưu, trái ôm phải ấp.
Đột nhiên, từ bên cạnh của Trần Gia Bảo tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt của hai bông hoa xinh đẹp, khiến người ta cảm thấy choáng váng.
Bất kể Hồng Liên hay Diệp Ngọc Trâm đều là những người phụ nữ xinh đẹp như hoa, mỗi người một vẻ.
Hồng Liên thì thành thục, quyến rũ trưởng thành, Diệp Ngọc Trâm thì
ưu nhã, tài năng, hai loại phong cách gần như đối lập nhưng lại đều đẹp
theo cách riêng, bung nở cực hạn theo cách của mỗi người. Nếu một người
bình thường chỉ cần có được một người trong hai cô chú ý thôi cũng đã là người may mắn trong may mắn, khả năng đời trước cứu thế giới mất.
Nhưng giờ nhìn Trần Gia Bảo đi, tên này vậy mà trái ôm phải ấp cả hai cô, tên này sao lại có diễm phúc thế chứ. Mà càng như thế lại càng
khiến cho Đỗ Hân cùng Lý Tiến Hưng ghen ghét đến đỏ cả mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT