Sau đó, mỗi nước cờ của Trần Gia Bảo đều ẩn chứa năng lượng vượt ngoài sức tưởng tượng, giống như linh dương treo sừng khi ngủ, không tìm ra dấu vết , cho dù là thần cờ Nhiếp Quảng Bình, đối diện với những nước cờ như thể không bám vào bất kỳ khuôn mẫu nào của Trần Gia Bảo, cảm giác càng lúc càng phí sức hơn. Thậm chí trên trán còn xuất hiện một lớp mồ hôi lạnh, ánh mắt càng lúc càng nghiêm trọng.

Mặt khác, Trần Gia Bảo vẫn hoàn toàn tập trung, ánh mắt tràn đầy tự tin.

Lê Khả Vy giật mình, dự cảm không lành trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.

Bây giờ ngay cả Tạ Hoàng Dương và Tạ Quốc Hùng cũng có thể nhìn ra có điều gì đó không ổn, lẽ nào một huyền thoại bất bại trong làng cờ hôm nay lại để thua trong tay Trần Gia Bảo?

Ngay sau đó, họ đã có câu trả lời.

Khi quân cờ đen của Trần Gia Bảo chiếm càng nhiều vị trí, cờ trắng liên tiếp rã ra, cuối cùng, sau khi Trần Gia Bảo giết một quân cờ trắng, toàn bộ ván đấu đã hoàn toàn kết thúc.

Tạ Quốc Hùng đang định tính toán kết quả thắng bại của hai bên, Nhiếp Quảng Bình lắc đầu với vẻ cô đơn và một chút vui mừng khi tìm được người kế vị, ống ấy nói: “Không cần phải tính, tôi đã thua, Trần Gia Bảo, giai đoạn “thu quan” của cậu đúng thật là vô địch thiên hạ, tôi tâm phục khẩu phục.”

Lời vừa ra khỏi miệng, long trời lở đất!

Thần cờ Nhiếp Quảng Bình tung hoành ngang dọc trên thế giới, tạo thành truyền kỳ suốt mấy chục năm không bại trước một ai trong giới cờ vây không ngờ lại để thua, hơn nữa còn chính miệng thừa nhận Trần Gia Bảo là “không ai địch nổi giai đoạn thu quan”, chuyện này quả thật có thể nói khiến cho người trong giới vô cùng choáng ngợp, có sức ảnh hưởng vô cùng lớn.

Ở đây mọi người đều rõ ràng chuyện này, không, phải là hai chuyện này mới đúng (thứ nhất là Nhiếp Quảng Bình thua trước Trần Gia Bảo, thứ hai là Nhiếp Quảng Bình đồng tình với việc Trần Gia Bảo là người vô địch trong giai đoạn thu quan) đủ để tạo ra một cuộc động đất mạnh cấp mười trong giới cờ vây!

Trong lòng Tạ Hoàng Dương vừa mừng lại vừa lo, Trần Gia Bảo đúng thật là thiên tài, nếu như anh trở thành con rể nhà họ Tạ thì quả là phúc đức mấy đời của nhà họ Tạ!



Tạ Quốc Hùng chỉ có thể ngậm ngùi than ở, anh ta biết với thực lực của bản thân mình có lẽ cả đời này sẽ không so nổi với Trần Gia Bảo huống gì là đối thủ với anh, anh ta có chút khó chịu trong lòng, thế nhưng nghĩ tới sau này Trần Gia Bảo trở thành em rể anh ta lại không khỏi mừng thầm.

Tạ Cẩm Tú cũng vừa mừng vừa lo, thấy Trần Gia Bảo tài giỏi như vậy, cô cảm thấy vô cùng hãnh diện, ánh mắt tràn đầy tình yêu thương.

Chỉ có Lê Khả Vy là im lặng, trong lòng cô ấy luôn cho rằng mình là người trẻ tuổi có năng lực chơi cờ cao nhất ở thời điểm hiện tại trong giới cờ vây này hơn nữa cũng chính là người kế thừa danh hiệu thần cờ, thế nhưng không ngờ lại xuất hiện một người xuất chúng như Trần Gia Bảo khiến cho mọi tự tin của cô ấy hoàn toàn bay biến mất!

Lê Khả Vy không khỏi cảm thán thầm trong lòng: “Trời đã sinh ra tôi sao còn sinh ra anh ta chứ!”

“Trần Gia Bảo, tôi nhất định sẽ thắng anh!” Đột nhiên Lê Khả Vy ngẩng đầu nhìn thẳng vào Trần Gia Bảo, ánh mắt tràn đầy quyết tâm, đôi tay nắm chặt thành quyền nói đầy quyết đoán!

Khi mọi người còn đang bận bất ngờ, vui mừng hay buồn bã thì vẻ mặt Trần Gia Bảo vẫn không hề thay đổi, anh giơ lên ba ngón tay thẳng tắp, thản nhiên cười nói: “Cảm ơn, thật ra dựa theo thực lực mà nói, nếu cùng ông đường đường chính chính đánh một ván cờ có lẽ xác suất tôi thắng cùng lắm cũng chỉ có ba phần mà thôi.”

Trần Gia Bảo hiểu rõ, tuy rằng anh giỏi nhất ở giai đoạn “thu quan” nhưng giai đoạn “bố cục” và giai đoạn “trung bàn” anh chắc chắn không phải là đối thủ của Nhiếp Quảng Bình.

Lần này anh có thể giành chiến thẳng bởi vì đã dùng chút tiểu xảo, nếu lần sau tiếp tục thi đấu với Nhiếp Quảng Bình, e là sẽ không còn đơn giản như vậy nữa.

Nhiếp Quảng Bình bất ngờ, ngay sau đó ông ấy lắc đầu nói: “Cậu không cần khiêm tốn đâu. Mọi người đều đã thấy rõ ràng rồi. Cậu có thể thắng tôi chứng tỏ cờ của cậu cao hơn một nước, tôi thua tâm phục khẩu phục.”

Thấy Nhiếp Quảng Bình thẳng thắn và thoải mái như vậy, Trần Gia Bảo không khỏi tăng thêm cảm tình với ông ấy, anh cười nói: “Không hổ là thần cờ, trí tuệ tài cao còn không vì danh lợi mà để bụng, tôi thật sự đánh giá cao ông.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play