Hơn nữa, khác với Lê Khả Vy lúc trước điên cuồng tấn công, nước cờ của Nhiếp Quảng Bình lại vô cùng bình tĩnh, nhưng vẫn ẩn chứa sự sắc bén khó lường khiến cho Trần Gia Bảo khó mà phát hiện ra sơ hở.

Lê Khả Vy và Tạ Quốc Hùng đứng một bên quan sát không khỏi đắc chí, quả nhiên là thần cờ có khác.

“Lần này Trần Gia Bảo thua chắc rồi, để cho anh ta biết thế nào là ‘vỏ quýt dày có móng tay nhọn’.” Lê Khả Vy hài lòng cười nói, ánh mắt hướng về phía Trần Gia Bảo sau đó đột nhiên sửng sốt.

Tuy rằng Trần Gia Bảo đang ở thế yếu nhưng vẻ mặt anh vẫn vô cùng thản nhiên, không chút nào hoảng hốt hay lo lắng, ngược lại còn vô cùng bình tĩnh, ánh mắt tràn ngập tự tin!

“Sao có thể chứ, lẽ nào đến tận bây giờ Trần Gia Bảo vẫn tự tin có thể thắng được thầy sao? Sao có thể có chuyện đấy đươc?”

Lê Khả Vy nhíu mày, trong lòng không nén nổi tò mò.

Bên này, Nhiếp Quảng Bình cũng âm thầm nhíu chặt mày lại.

Ông ấy biết rõ mình đang chiếm thế thượng phong ở bàn cờ này nhưng chỉ như vậy thì chưa thể phân định thắng thua được, hơn nữa ông còn nhạy bén phát hiện, khả năng tấn công của Trần Gia Bảo ngày càng lớn, nước cờ cũng ngày càng sắc bén, giống như sắp có thể xoay chuyển tình huống đến nơi rồi.

“Đúng là kỳ lạ, dựa theo những gì quan sát được khi Trần Gia Bảo đấu với Lê Khả Vy, năng lực của cậu ta hẳn là không thể nào phản công lại được nước cờ của mình, vậy mà sao cậu ta vẫn có thể chống cự được?”

“Không đúng, lẽ nào ban nãy khi đấu với Lê Khả Vy, cậu ta vẫn luôn che giấu năng lực thật sự của bản thân để khiến mình chủ quan? Quả nhiên là tâm cơ khó lường!”

Nhiếp Quảng Bình âm thầm suy nghĩ trong lòng, nghĩ tới đó, ông ta không khỏi cảm thán mưu kế của Trần Gia Bảo.

Ông ấy đã tới tuổi này rồi, từ lâu đã quen với việc bình tĩnh trong mọi tình huống, huống hồ trong lòng ông ấy Trần Gia Bảo chính là một người “quỷ kế đa đoan”, vì vậy vẫn nên cẩn thận đề phòng một chút, chủ động lui lại, tránh để lộ ra sơ hở của bản thân.



Tạ Hoàng Dương và Tạ Quốc Hùng đều vô cùng bất ngờ, không hiểu vì sao Nhiếp Quảng Bình lại từ bỏ tấn công?

“Thần cờ quả nhiên là thần cờ, không suy nghĩ giống như người bình thường chúng ta.”

Tạ Hoàng Dương vừa lắc đầu vừa cảm thán, ông cho rằng hành động này của Nhiếp Quảng Bình chắc chắn có ý đồ sâu xa, chẳng qua là với năng lực đánh cờ của Tạ Hoàng Dương chưa thể nhìn ra được thôi.

Tạ Quốc Hùng cũng nghĩ như vậy, chỉ có Lê Khả Vy không ngừng nhíu mày, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Trần Gia Bảo, trong lòng cô ấy mơ hồ đoán được chút nguyên nhân.

Khác với chiến thuật co cụm của Nhiếp Quảng Bình, Trần Gia Bảo bất ngờ thay đổi lối chơi từ phòng ngự chặt chẽ thành nắm bắt thời cơ tấn công mạnh mẽ. Ở giai đoạn giữa trận, anh bắt đầu chủ động tiếp cận thế cờ trắng của Nhiếp Quảng Bình, hơn nữa còn bất ngờ thể hiện trình độ đánh cờ mạnh mẽ hơn nhiều so với mới nãy.

Sau khi tập kích bất ngờ, cho dù Nhiếp Quảng Bình đang là đương kim thần cờ, cũng chỉ có thể liên tục lui quân, lợi thế trước đó đã bị Trần Gia Bảo dần dần đuổi kịp.

Nói đi cũng phải nói lại, cũng may Nhiếp Quảng Bình đã lường trước được nước chơi bịp bợm của Trần Gia Bảo, thu gọn chiến tuyến trước, bây giờ mới có thể giảm được tổn thất xuống mức thấp nhất, nếu không, chẳng những ưu thế lúc trước bay sạch mà e rằng còn bị Trần Gia Bảo chiếm thế thượng phong.

Tạ Hoàng Dương và những người xung quanh đã bị sốc và không tin nổi vào mắt mình.

Trước khi tỉ thí, có đánh chết họ cũng không tin rằng Trần Gia Bảo lại có thể đưa Nhiếp Quảng Bình vào thế giằng co, chỉ dựa vào chuyện này thôi cũng đã đủ để Trần Gia Bảo vang danh trong làng cờ thế giới rồi.

“Chẳng lẽ…. chẳng lẽ khi Trần Gia Bảo đánh cờ với tôi, anh ta vẫn luôn che giấu thực lực của mình sao?

Chuyện này … chuyện này sao có thể như thế được!”

Lê Khả Vy hiểu ra thông suốt ngọn ngành, tâm trạng khiếp sợ, mặt cắt không còn giọt máu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play