Trần Gia Bảo bật cười nhéo nhéo chóp mũi cô, đáp: “Yên tâm đi, anh ta không phải đối thủ của chồng em đâu.”

Tạ Cẩm Tú mỉm cười xinh đẹp, quốc sắc thiên hương.

Thắng Mộng Việt nhìn hai người tán tỉnh nhau thì càng ghen ghét với Trần Gia Bảo hơn, nóng lòng muốn John mau chóng đánh Trần Gia Bảo thành tàn phế.

Ngay sau đó, Trần Gia Bảo đi tới khoảng trống cách John ba mét.

“Không ngờ cậu dám nhận lời thách đấu của tôi, thật không biết nên nói cậu dũng cảm hay ngu xuẩn.”

John cười khinh bỉ, sau đó hạ giọng xuống đến mức chỉ hai người mới nghe thấy, cười lạnh tiếp tục nói: “Ban nãy ngài Thắng Mộng Việt đã căn dặn tôi phải đánh chết cậu bằng một đòn, nếu muốn trách, cậu hãy trách bản thân đã đắc tội với ngài ấy.”

Trần Gia Bảo nhếch môi, nói: “Bớt phí lời, bắt đầu đánh đi.”

John sửng sốt, có cảm giác nhục nhã vì bị Trần Gia Bảo không để vào mắt, anh ta nổi giận hô ầm lên: “Tôi sẽ tiễn cậu về Tây Thiên.”

Dứt lời, anh ta giơ nắm đấm to như bao cát tung một cú móc phải vừa nhanh vừa mạnh về phía thái dương của Trần Gia Bảo!

Huyệt thái dương là một trong những điểm yếu ớt trên con người, nhìn từ vị trí ra đòn có thể thấy, anh ta thật sự muốn lấy mạng Trần Gia Bảo.

Thấy cú đấm của anh ta sắp giáng trúng Trần Gia Bảo, trong mắt Thắng Mộng Việt đã lộ ra một chút cười đắc ý, Kiều Văn Nhã hốt hoảng kêu lên.

Đột nhiên, một ngón tay thon dài bất ngờ xuất hiện chặn lại nắm đấm như bao cát của John, đường quyền của anh ta đã bị chặn đứng.

“Gì cơ?” Kiều Văn Nhã và mọi người kinh ngạc thốt lên.



“Nếu John tung hết sức nắm đấm của anh ta có thể tương đương với sức nặng 500 cân, cho dù là dã thú cũng không thể chịu được, vậy mà Trần Gia Bảo lại có thể chặn đứng chỉ bằng một ngón tay, chẳng lẽ cậu ta thực sự là một cao thủ võ đạo Việt Nam trong truyền thuyết?” Trong lòng Thắng Mộng Việt dậy sóng, sắc mặt sa sầm tối tăm.

John có cảm giác nắm đấm của mình rơi lên một bức tường cứng như sắt, dù đã dùng sức chín trâu hai hổ anh ta cũng không thể tiến thêm một li chứ đừng nói đến việc đánh trúng Trần Gia Bảo.

Nhưng thực tế, thứ đang chặn trước nắm đấm của anh ta không phải bức tường mà chỉ là một ngón tay, một ngón tay của Trần Gia Bảo!

“Chuyện này… chuyện này làm sao có thể?” John kinh hãi thốt lên, bây giờ anh ta mới nhận ra thực lực Trần Gia Bảo trên cơ hẳn mình, nhưng có hối hận cũng không kịp nữa, việc gấp rút bây giờ là thu quyền kéo dãn khoảng cách với Trần Gia Bảo.

Trần Gia Bảo liếc nhìn anh ta bằng nửa con mắt, nói: “Vì sao không thể? Trong mắt tôi anh chỉ bằng một con kiến, đối phó với anh, một ngón tay là đủ!”

Nói rồi, Trần Gia Bảo đẩy ngón tay, đầu ngón tay đâm trúng nắm đấm của John.

Một tiếng nổ “ầm” vang lên, John kêu lên thảm thiết, bàn tay phải của anh ta đã gãy xương, cả thân người to sộ bị hất bay ngược về sau hơn mười mét, sau đó ngã phịch lên mặt cỏ.

Hai mắt Kiều Văn Nhã trợn to, trong lòng kinh hãi không thôi, cô lẩm bẩm: “Chẳng trách Trần Gia Bảo dễ dàng nhận lời quyết đấu với John như vậy, thì ra… thì ra anh ta lợi hại đến mức này…”

Vương Trí Kiên cũng kinh ngạc không thốt nên lời, trời má, chỉ một ngón tay mà bắn người ta bay xa tít, sao có thể trâu bò đến mức này?

Chỉ có Tạ Cẩm Tú là hoàn toàn không bất ngờ, ngược lại còn hơi ngẩng cao đầu, trong lòng tràn đầy tự hào.

“Đáng… đáng giận!”

John cắn răng nhịn cơn đau ở tay phải, vừa chuẩn bị đứng dậy thì trước mắt chợt lóe lên một bóng người, chỉ trong tích tắc Trần Gia Bảo đã xuất hiện trước mắt anh ta.

“Anh…anh muốn làm gì?” Trong lòng John dâng lên cảm giác khủng hoảng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play