Trần Gia Bảo gật đầu, coi như chào hỏi Thắng Mộng Việt và Kiều Văn Nhã.

Nhan sắc của Kiều Văn Nhã thuộc nhóm thượng đẳng, tuy kém hơn Tạ Cẩm Tú một chút nhưng dịu dàng, ấm áp hơn Tạ Cẩm Tú , có nét độc đáo riêng của bản thân.

Đặc biệt là, hiện tại Kiều Văn Nhã mặc váy liền màu vàng nhạt, đứng trên sân cỏ xanh biếc, giống như một mặt trời nhỏ vậy, khiến lòng người vui vẻ thoải mái.

Về phần Thắng Mộng Việt đứng bên cạnh, tuy là người da trắng, cũng tuấn tú, nhưng Trần Gia Bảo sắc bén phát hiện, vẻ mặt của Thắng Mộng Việt vô cùng khó coi, giống như người say rượu, đã bị đục rỗng toàn thân rồi.

Tiếp đó, Tạ Cẩm Tú chủ động nắm chặt cánh tay của anh, mặt đỏ ửng xấu hổ, tự hoà nói: “Đây là bạn trai tớ, Trần Gia Bảo.”

Thắng Mộng Việt lịch sự chào hỏi một tiếng, nhưng lại lén đố kị Trần Gia Bảo may mắn.

Kiều Văn Nhã thì lại chẳng có nhiều suy nghĩ như thế, đôi mắt như nước mùa thu giương to, tò mò đánh giá Trần Gia Bảo, trêu ghẹo nói: “Cẩm Tú nhà chúng tôi mắt luôn cao hơn đầu, hồi trước tôi vẫn luôn lo lắng Cẩm Tú về sau sẽ không tìm được đấng lang quân tốt, ai ngờ rằng, cô ấy đã bị anh cướp đến tay rồi, lợi hại.”

Tạ Cẩm Tú im lặng liếc nhìn Trần Gia Bảo, sau đó che miệng cười nhẹ, ngượng ngùng nói: “Văn Nhã cậu nói sai rồi, không phải Trần Gia Bảo theo đuổi tớ, mà là tớ theo đuổi anh ấy.”

Kiều Văn Nhã kinh ngạc, đánh giá kỹ càng Trần Gia Bảo từ trên xuống dưới, vẻ mặt khó có thể tin tưởng được.

Thắng Mộng Việt càng đố kỵ hơn, đột nhiên anh đi đến bên John, nói nhỏ vào tai anh ta vài câu.

John vui mừng, bỗng bước nhanh đến chỗ Trần Gia Bảo, từ trên cao nhìn xuống Trần Gia Bảo: “Anh tên là Trần Gia Bảo đúng không, anh không những sỉ nhục cậu Thắng Mộng Việt, còn nhục mạ nữ hoàng, vì vậy tôi quyết đấu với anh để giữ gìn tôn nghiêm của cậu Thắng Mộng Việt.”

Kiều Văn Nhã kinh ngạc đáp: “John, cậu Trần là bạn trai của Cẩm Tú, anh mau chóng đi xuống đi.”

John mắt điếc tai ngơ, nhìn chằm chằm Trần Gia Bảo với ánh mắt khinh thường.



Kiều Văn Nhã hơi tức giận, đang chuẩn bị bảo Thắng Mộng Việt ngăn cản John lại, thì Thắng Mộng Việt chợt cướp lời nói: “Nếu cậu Trần thực sự nhục mạ tôi , tôi có thể không nhắc đến, nhưng anh lại sỉ nhục nữ hoàng, điều này phải cần sự giác ngộ tương đương, do đó trận quyết đấu này tôi không thể nào ngăn cản.”

Kiều Văn Nhã sa sầm mặt mày.

Trần Gia Bảo bĩu môi đáp: “Đây là chuyện tất phải xảy ra, nếu anh đã cố ý thách đấu tôi, vậy tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của anh. “

John cực kỳ vui mừng: “Được, nếu anh có khí phách như thế, vậy tôi sẽ cho anh một cơ hội, địa điểm, thời gian do anh lựa chọn.”

“Bây giờ, ngay tại đây.” Trần Gia Bảo thờ ơ đáp.

Thắng Mộng Việt hết sức hưng phấn, John cũng cười to, giống như Trần Gia Bảo đã bị đánh bại vậy.

Thắng Mộng Việt và John cười một cách kiêu căng ngạo mạn và chói tai như thể thắng lợi đã nắm chắc trong tay.

Dù sao, so thể lực với tên John bò mộng cao hai mét trước mặt, Trần Gia Bảo thực sự quá thấp bé. Theo lẽ thường, nhìn kiểu gì Trần Gia Bảo cũng không phải đối thủ của hắn.

Thế nhưng Trần Gia Bảo lại đứng chắp tay sau lưng, thần thái thong dong như hoàn toàn không để tên John vào mắt.

Vương Trí Kiên lắp bắp nói: “Cậu… cậu Trần, cậu thật sự chấp nhận… chấp nhận đấu với anh ta sao?

Anh ta to lớn như vậy, hai người căn bản không cùng một cấp bậc, dù cậu từ chối quyết đấu cũng không ai nói ra nói vào đâu.”

Trần Gia Bảo liếc nhìn anh ta, đáp một cách sâu xa: “Nhiều khi không phải tạng người to hơn thì sẽ lợi hại hơn, hôm nay, tôi sẽ cho anh mở mang tầm mắt, xem võ đạo Việt Nam lưu truyền qua bao thế hệ tinh thâm kỳ diệu đến mức nào.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play