Chu Linh Hoa do dự, đột nhiên cô cắn răng, vươn tay cầm lấy cốc bia, chuẩn bị uống.

Hà Duy Anh, cũng chính là người đàn ông đeo kính, ánh mắt anh ta tràn đầy vẻ hưng phấn, nhưng cũng lập tức giấu đi.

Anh ta đã bỏ trước thuốc mê vào trong cốc bia này, chỉ cần Chu Linh Hoa uống vào thì không phải sẽ ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của anh sao?

Nghĩ đến đây, cơ thể Hà Duy Anh liền nóng lên, ánh mắt nhìn Chu Linh Hoa cũng tràn ngập dục vọng.

Nhìn thấy Chu Linh Hoa sắp uống vào.

“Đừng uống.” Đột nhiên một cánh tay đưa ra bên cạnh, bắt lấy cổ tay của Chu Linh Hoa.

Chu Linh Hoa quay đầu nhìn, đột nhiên vừa bất ngờ vừa vui mừng nói: “Trần Gia Bảo, sao anh lại đến đây? Đúng rồi, vì sao không cho tôi uống?”

“Trong bia có đồ. Cô nói xem vì sao tôi không cho cô uống?” Trần Gia Bảo suy nghĩ, cười nói.

Chu Linh Hoa lập tức biến sắc. Hóa ra là trong bia có thuốc. Nếu như không phải Trần Gia Bảo xuất hiện kịp thời, sợ là…

Trong lòng cô vừa nghĩ đã thấy sợ!

Hà Duy Anh tức giận đến luống cuống nói: “Ăn nói vớ vẩn, anh nói trong bia có thuốc mê, anh có chứng cứ không?”

“Ngu ngốc.” Trần Gia Bảo khinh thường nói: “Tôi chỉ nói là trong bia có đồ, sao anh biết là thuốc mê?”

Vẻ mặt Hà Duy Anh biến sắc.

“Vô liêm sỉ!” Chu Linh Hoa cực kỳ tức giận, đứng lên liền hất bia trong cốc vào mặt Hà Duy Anh.



“Đ** mẹ, con khốn, mày muốn chết à!” Hà Duy Anh tức điên, vung một cái tát mạnh về phía cô.

Đột nhiên, Trần Gia Bảo cầm lấy tay anh ta, cười lạnh, nói: “Loại chuyện thấp kém như đánh phụ nữ mà anh cũng làm ra được, đúng là mất mặt đàn ông.”

“Con mẹ nó, dám làm hỏng chuyện tốt của ông. Mày biết ông là ai không? Ông đây là ông chủ của quán bar này, mà quán bar này là do anh Minh Phong bảo kê. Mày dám làm hỏng chuyện tốt của tao, hôm nay mày chết chắc rồi!” Hà Duy Anh hung tợn nói.

Dường như để xác nhận lời nói của Hà Duy Anh, bảo vệ trong quán bar và vài tên côn đồ trên phố ào ào đi tới, vây lấy xung quanh Trần Gia Bảo và Chu Linh Hoa.

Đếm qua thì đại khái có khoảng gần hai mươi người.

Không ít người trong quán bar sợ bị vạ lây mà hầu hết đều lặng lẽ rời đi.

“A…” Trong lòng Chu Linh Hoa sợ hãi.

Cô là con gái, chẳng có chút khái niệm gì về võ thuật. Tuy cô từng chứng kiến Trần Gia Bảo thể hiện sức mạnh thần kỳ, đến Tưởng Đức Lâm cũng phải chịu khuất phục, nhưng hiện giờ là đối mặt với hơn hai mươi người, cô không cho rằng Trần Gia Bảo có thể đánh thắng.

Hàn Đông Vy biến sắc, toàn bộ trái tim cô đều đặt ở chỗ Trần Gia Bảo, sợ anh bị thương. Lúc cô đang chuẩn bị gọi điện thoại thì đột nhiên nhìn thấy Trần Gia Bảo đưa ánh mắt yên tâm với cô, cô vốn dĩ đã cầm điện thoại lên lại lặng lẽ đặt xuống.

Chẳng có lý do gì khác, chỉ là cô là người phụ nữ của Trần Gia Bảo thì nên tin tưởng vào người đàn ông của cô.

Nếu Trần Gia Bảo cũng đã ra hiệu không sao, vậy thì nhất định là không sao!

Phụ nữ khi yêu chính là mù quáng như vậy.

Trần Gia Bảo quét ánh mắt đi xung quanh một vòng, nhẹ cười, nói: “Lũ tôm tép thì có nhiều hơn nữa cũng chẳng uy hiếp được cá mập, cá mập chỉ cần há miệng, tôm tép đều sẽ bị nuốt vào trong. Cũng giống như thế này…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play