Tưởng Đức Lâm và Đồ Chí Phàm trông thấy dáng vẻ của Hồng Liên, âm thầm bội phục thủ đoạn của cậu Trần, nhưng trên mặt vẫn rất kính cẩn nói: “Chào cậu Trần.”

Trần Gia Bảo gật đầu, khua tay: “Tôi phải đi ăn cơm với bà xã, các cậu ra ngoài đi.”

Trần Gia Bảo vốn muốn Hồng Liên ở lại nói chuyện về Lưu Ly và cỏ Ngũ Đế, nhưng ngẫm nghĩ lại vẫn bảo Hồng Liên đi ra ngoài.

“Bà xã, khiến em đợi lâu rồi.” Trần Gia Bảo ngồi xuống bên cạnh Tô Ánh Mai, ôm lấy cái eo mảnh khảnh của cô cười khúc khích.

Tô Ánh Mai liếc mắt nhìn anh, sắc mặt không đổi nói: “Có người đẹp quyến rũ, ma mị như Hồng Liên bên cạnh, em thấy anh càng hy vọng có nhiều thời gian hơn, lại nói hai người nói cái gì vậy, sao nói lâu như thế?”

Trần Gia Bảo thấy Tô Ánh Mai ghen tuông, càng không muốn kể chuyện Hồng Liên muốn anh đi chinh phục người phụ nữ khác, chỉ lắc đầu, giả vờ tiếc thương và bất lực: “Hai ngày nữa anh có lẽ phải rời khỏi thành phố Hòa Bình một chuyến.”

Quả nhiên đúng như Trần Gia Bảo dự đoán, cơ thể mềm mại của Tô Ánh Mai run lên, thậm chí không quan tâm đến việc ghen tuông, quay đầu nói với anh: “Vừa mới về Hòa Bình được mấy ngày, sao đã phải đi rồi?”

Trần Gia Bảo nhún vai: “Đi thành phố Nam Định xử lý một ít việc, nhưng e đừng lo, vài ngày là anh quay lại rồi.”

Tô Ánh Mai cắn nhẹ môi, dường như càng trân quý hơn thời gian bên cạnh Trần Gia Bảo, giống như một người vợ hiền thục, dịu dàng cùng Trần Gia Bảo ăn cơm tối.

Đưa Tô Ánh Mai về nhà, Trần Gia Bảo ôm cơ thể mềm mại của cô bắt đầu hôn nồng nhiệt.

Anh vốn muốn chính thức ăn sạch sẽ Tô Ánh Mai, nhưng người đã bị cởi gần hết quần áo như cô lại thông báo, tối nay cô đến kỳ.

Trần Gia Bảo bất đắc dĩ chỉ có thể nhẫn nại dục vọng đang bùng lên, dỗ Tô Ánh Mai ngủ rồi rời đi, quay trở lại biệt thự Biển Xanh, nhìn thấy Hàn Đông Vy vẫn đang ngồi trên sô pha, vừa nhàm chán xem tivi, vừa chờ anh quay lại, lòng anh có chút áy náy, vì vậy lấy tất cả dục vọng và dịu dàng của mình chuyển lên người Hàn Đông Vy.

Ngày hôm sau, Trần Gia Bảo sau khi đưa Hàn Đông Vy đi làm, trên đường mua một bó hoa hồng, gọi xe taxi, ngồi vào ghế phó xong nói: “Đến câu lạc bộ Golf Hải Thiên, cảm ơn.”

“Được!”



Tài xế đáp một tiếng, đạp ga nghênh ngang đi.

Vị tài xế là một ông chú trung niên, vẻ mặt tươi vui hớn hở, có lẽ là một người nhiệt tình.

Ông ta nhìn bó hoa trong tay Trần Gia Bảo, cười nói: “Người anh em, cậu đi gặp bạn gái à?”

Trần Gia Bảo gật đầu, cười đáp: “Đi gặp vợ tôi, tôi không gặp cô ấy một thời gian rồi, có hơi lạnh nhạt cô ấy, hôm nay tặng cô ấy một bó hoa thay lời xin lỗi.”

Đôi mắt người tài xế sáng lên: “Câu lạc bộ Golf Hải Thiên là một nơi cao cấp nổi tiếng của thành phố Hòa Bình, con trai tôi hai tháng trước tốt nghiệp liền vào đó thực tập. Những người họ hàng ngày trước luôn chê chúng tôi nghèo, bây giờ lại lần lượt đến thăm, ài, con người mà, chỉ quan tâm đến thực dụng.

Nói như vậy, bạn gái của anh cũng làm việc ở câu lạc bộ Golf Hải Thiên à?”

“Nói thế cũng đúng, vợ tôi đúng là đang làm việc tại đó, chỉ là chức vụ của cô ấy có hơi đặc biệt.” Trần Gia Bảo sờ mũi.

Bác tài cũng không nghĩ nhiều, vẫn cho rằng Trần Gia Bảo và bạn gái đang cãi nhau, do đó không gặp mặt, vì vậy dùng giọng điệu của người từng trải khuyên anh: “Con gái bây giờ rất quý báu, cậu cứ lạnh nhạt với bạn gái như thế thì cũng không đúng rồi, con gái mà, tuy có đôi khi phiền phức, nhưng vẫn luôn ỷ lại vào cậu, cho dù xảy ra mâu thuẫn, dỗ một tí là được rồi. “

“Vâng, chú nói rất đúng.” Trần Gia Bảo cười đáp.

“Mấy ngày trước tôi có nghe con trai tôi kể, trong công ty phó quản lý Vương Trí Kiên rất coi trọng nó, đã cân nhắc cho nó lên làm việc chính thức trước, hơn nữa còn nói rằng ngày sau sẽ đề bạt nó nhiều hơn, đúng rồi, vợ anh tên là gì, nói không chừng con trai tôi quen cô ấy, về sau khi làm việc cũng có thể giúp đỡ cô ấy. ” Bác tài nhiệt tình nói, vừa khoe khoang con trai ông ta, vừa cảm thấy Trần Gia Bảo rất thuận mắt, do đó không khỏi muốn giúp đỡ anh.

“Cô ấy là Tạ Cẩm Tú, nhưng mà tôi thấy chắc cô ấy không cần người giúp đỡ đâu.” Trần Gia Bảo cười đáp, Tạ Cẩm Tú là giám đốc câu lạc bộ Golf Hải Thiên, cô ấy đúng là không cần người khác giúp.

Bác tài lại cho rằng Trần Gia Bảo coi thường con ông ta, trong lòng có chút tức giận, vẻ mặt cũng trầm xuống, không nói nữa, lái thẳng tới câu lạc bộ Golf Hải Thiên.

Trần Gia Bảo biết bác tài hiểu lầm, nhưng anh cũng không giải thích, chỉ cười nhạt, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play