Trong lòng Liễu Ngọc Anh vô cùng hạnh phúc, nhưng ngoài mặt vẫn dẩu môi, ngữ khí ngạo mạn như cũ.

“Được, anh cõng em cùng nhau từ từ già đi.” Trần Gia Bảo nhẹ nhàng nói, khóe môi nở nụ cười ấm áp.

Trên đường lớn, Trần Gia Bảo cõng Liễu Ngọc Anh, đi từng bước từng bước một.

Suốt cả một buổi chiều, Trần Gia Bảo cùng Liễu Ngọc Anh đi dạo phố, ăn cơm, xem phim, mặc dù Liễu Ngọc Anh bị trẹo chân, nhưng khuôn mặt xinh đẹp vẫn tràn ngập nụ cười hạnh phúc.

Tới tám giờ tối, Trần Gia Bảo mới đưa Liễu Ngọc Anh còn chưa nỡ rời xa về nhà, sau khi trao nhau một nụ hôn nồng nàn, Trần Gia Bảo nói lời tạm biệt, rời đi.

Trần Gia Bảo tùy ý gọi một chiếc xe taxi ở trên đường, quay về biệt thự của mình.

Anh vừa đẩy cửa ra, đi vào phòng khách của biệt thự, Trần Gia Bảo chỉ nghe thấy giọng nói dịu dàng vang lên: “Anh quay về rồi đấy à?”

Trần Gia Bảo nhìn theo tiếng giọng nói truyền tới, chỉ thấy Hàn Đông Vy đang ngồi trên ghế sofa, dịu dàng như nước nhìn anh. Tivi trong phòng khách cũng đang mở, màn hình đang chiếu một bộ phim máu chó thập cẩm.

“Xin lỗi, anh về hơi muộn chút,em ăn cơm chưa?” Trần Gia Bảo cười ngượng ngập, trong lòng có hơi áy náy. Sáng nay anh vừa khiến Hàn Đông Vy chảy máu, buổi chiều đã cùng người phụ nữ khác đi dạo phố ăn cơm, cho dù da mặt anh có dày đến đâu thì cũng thấy hơi xấu hổ.

Hàn Đông Vy liếc mắt nhìn anh một cái, hừ một tiếng: “Em ăn cơm từ lâu rồi, anh có nhiều phụ nữ đi theo như vậy, cho dù tối này anh có không về thì em cũng sẽ không thấy kỳ quái gì đâu. Nếu như đợi anh về mới ăn cơm thì chắc em chết đói từ tám tỉ ba đời rồi hay sao, nói đi cũng phải nói lại, xem xong mấy bộ phim cổ cũng đau nhức hết rồi.”

Nói xong, Hàn Đông Vy đưa tay lên che miệng, ngáp mấy cái.

Hai mắt Trần Gia Bảo đột nhiên phát sáng, lúc này anh mới nhận ra, Hàn Đông Vy mặc một bộ quần áo ngủ tơ tằm trong suốt, bên trong không có gì để che giấu cả, vóc dáng uyển chuyển quyến rũ lờ mờ hiện ra trước mắt. Loại cảm giác phảng phất mông lung này càng khiến người ta rung động không thôi.

Huống hồ, Hàn Đông Vy không những vô cùng xinh đẹp mà còn chín chắn gợi cảm, là một người vô cùng ưu tú, chỉ sợ là đàn ông thì đều sẽ không thể nào nhịn nổi mà rung động.



Trần Gia Bảo không chỉ là đàn ông mà còn là đàn ông trong đàn ông, mặc dù tâm chí của anh rất kiên định nhưng cũng bắt giác không kiềm chế được ánh mắt, trong người như bị châm lên một ngọn lửa.

Khóe môi Hàn Đông Vy nở một nụ cười đắc ý. Hôm nay cô ta cố tình mặc một bộ quần áo ngủ xuyên thấu chính là vì cảnh tượng trước mắt này, nhìn thấy dáng vẻ bị mình mê hoặc của Trần Gia Bảo, cô vô cùng hài lòng, mãn nguyện.

Thế nhưng cô lập tức thu lại ý cười, giống như không cảm nhận được bầu không khí đang trở nên rực lửa, ám muội lúc này, cô đứng dậy, nói: “Anh ăn cơm chưa, em vào nhà bếp làm cho anh ít đi ăn nhé?”

Hàn Đông Vy đang chuẩn bị đi vào nhà bếp thì đột nhiên bóng hình Trần Gia Bảo trong chớp mắt đã xuất hiện trước mắt Hàn Đông Vy, ôm ngang người cô lên, bá đạo nói: “Anh không ăn gì hết, anh chỉ ăn em thôi.”

Hàn Đông Vy kinh ngạc hét lên một tiếng, giả vờ tỏ ra sợ hãi, nói: “Đừng mà, anh thả em xuống nhanh đi, nếu không thì em kêu cứu mạng đấy.”

Mặc dù cô giả vờ tỏ ra hoảng loạn nhưng trong ánh mắt đều là ý cười. Hai cánh tay ngọc ngà còn chủ động ôm lấy cổ Trần Gia Bảo.

“Em ấy, người phụ nữ ranh ma này, cho dù có là thần tiên hạ giới thì hôm nay cũng không cứu nổi em đâu.” Trần Gia Bảo bật cười, ôm lấy Hàn Đông Vy, bước nhanh về phía phòng ngủ.

Lại là một đêm phong ba bão tố nữa.

Ngày thứ hai, tại phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Nhiên Ái.

Gần hai tháng không gặp, Tô Ánh Mai ngày càng trở nên xinh đẹp hơn.

Hôm nay cô ấy mặc một bộ váy công sở màu trắng, để lộ ra đôi chân dài, đôi tất da chân bó sát vừa gợi cảm lại vừa trong sáng.

Trong phòng làm việc rộng như vậy, chỉ thấy có duy nhất một mình Tô Ánh Mai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play