“Đây… Xảy ra chuyện gì vậy cơ chứ, sự việc đã nghiêm trọng tới mức phải đoạn tuyệt quan hệ bố con rồi ư? Lẽ nào tên Trần Gia Bảo không phải là cái loại đầu đường xó chợ mà là cậu chủ của gia đình giàu có, có bối cảnh thâm hậu nào đó sao? Đợi đã, bố tôi vừa nói anh Trần, lẽ nào Trần Gia Bảo chính là anh Trần, người đang nắm hết toàn bộ huyết mạch của thành phố Hòa Bình trong truyền thuyết kia à?”

Đõ Chí Phàm nghĩ tới đây, sắc mặt anh ta bất chợt biến đổi khủng khiếp, trong ánh mắt xuất hiện sự hoảng sợ.

Hơn một tháng trước, khi bố anh ta vừa được điều đến làm cục trưởng của thành phố Hòa Bình, ông ấy đã dặn dò anh ta, ở thành phố Hòa Bình có hai thế lực tuyệt đối không được dây vào, một là nhà họ Tạ, gia đình vốn đã có gốc rễ thâm sâu ở nơi này, hơn nữa Tạ Hoàng Dương lại còn là tướng quân trong quân đội, là người rất có tiếng tăm trong quân đội.

Một người khác tuyệt đối không thể động vào chính là anh Trần, mặc dù anh Trần mới nổi được hai tháng nhưng đã trở thành ông hoàng chân chính của thành phố Hòa Bình, không chỉ khiến người ta nghe danh đã sợ, mà thủ đoạn cũng rất tàn ác, một mình giẫm đạp được cả mấy gia tộc lớn mạnh như nhà họ Lý, nhà họ Tôn, khiến cả giới thượng lưu của thành phố Hòa Bình vô cùng sợ hãi.

Nghe nói, dưới sự giúp đỡ của anh Trần, nhà họ Tạ cũng đã củng cố được thế lực lên một tầng cao mới, hoàn toàn đứng vững ở thành phố Hòa Bình, thậm chí còn có người lan truyền, nhà họ Tạ cũng phải nhìn xem anh Trần có ưng không mới làm việc…

“Thảo nào Trần Gia Bảo lại chẳng coi tôi ra gì, thảo nào Liễu Ngọc Anh lại tình nguyện làm vợ bé của Trần Gia Bảo cũng không chịu đồng ý làm vợ tôi. Mẹ nó chứ, anh ta chính là anh Trần đấy, người khiến cả giới thượng lưu của thành phố Hòa Bình phải ngoan ngoãn nghe lời. Người mà ngay cả bố tôi cũng không động vào được vậy mà tôi lại đi đắc tội với anh ta, tôi đúng là con mẹ nó, đáng chết mà!”

Trong lòng Đồ Chí Phàm vô cùng hối hận, anh ta tự tát mình hai cái liên tiếp.

Đám người Chu Uyển Kỳ nhìn thấy vậy thì ngơ người ra, hoài nghi không biết có phải não Đồ Chí Phàm bị úng nước rồi hay không.

Đột nhiên, Đồ Chí Phàm giật mình, anh ta phi như bay ra bên ngoài, bừa chạy vừa lo lắng hét lên: “Anh Trần, tôi sai rồi, anh đợi tôi một lát…”

Trong phòng làm việc, mấy người Chu Uyển Kỳ đột nhiên mở to hai mắt, lộ ra vẻ mặt không thể nào tin nổi, không cần nói họ cũng biết anh Trần trong miệng Đồ Chí Phàm chắc chắn là Trần Gia Bảo, thế nhưng tại sao Đồ Chí Phàm phải cung kính lễ phép với Trần Gia Bảo như vậy?



“Lẽ nào Trần Gia Bảo giả làm kẻ nghèo hèn khổ sở, nhưng thật ra lại là người thừa kế của gia đình giàu có quyền lực?”

Chu Uyển Kỳ nghĩ tới đây, trong lòng như nổi lên cơn sóng giữ.

Cũng vào chính lúc này, trong ánh mắt vô cùng kinh ngạc, chấn động, ngưỡng mộ của đám cảnh sát hình sự, Trần Gia Bảo kéo bàn tay nhỏ của Liễu Ngọc Anh, cùng đi vào trong cục cảnh sát.

“Phi Vũ, mặc dù cụ trưởng Đỗ là người chân chính nhưng Đồ Chí Phàm lại là một tên công tử chính hiệu, anh ở trước mặt mọi người tát Đồ Chí Phàm một cái, anh ta nhất định sẽ tới gây phiền phức cho anh, anh vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.” Liễu Ngọc Anh lo lắng nói.

“Cũng chỉ là một con dế bé tí mà thôi, không cần quá lo lắng làm gì, hơn nữa nói không chừng, chẳng bao lâu sau anh ta còn tới đây cầu xin anh tha cho anh ta một mạng đấy.” Trần Gia Bảo cười một cách tự tin.

Trần Gia Bảo tin rằng, bố của Đồ Chí Phàm làm cục trưởng cục cảnh sát ở thành phố Hòa Bình không thể không biết được danh tiếng của anh, vậy nên, một khi Đồ Chí Phàm gọi điện cho bố anh ta, mọi chuyện cứ thế đi theo lẽ thường, không có gì khó đoán cả.”

Liễu Ngọc Anh liếc nhìn anh một cái, nói: “Xí, anh cứ chém gió đi, em biết anh là cố vấn của tổng giám đốc của công ty lớn tại thành phố Hòa Bình rồi, cũng biết quan hệ tốt đẹp giữa anh và nhà họ Tạ, nhưng cho dù nói gì đi chăng nữa thì đây cũng là xã hội pháp luật, cho dù anh có thân phận gì cũng đều không thể phạm pháp được, anh công khai đánh người trong cục cảnh sát, chuyện này không hề nhỏ nhặt chút nào, chỉ cần Đồ Chí Phàm muốn thì anh ta có thể lợi dụng điểm này để quang minh chính đại đối phó với anh.”

“Ha.” Trần Gia Bảo cười một tiếng, nói: “Anh biết vợ của anh là người chính nghĩa, không chấp nhận mấy chuyện xấu xa, đáng tiếc là từ trước tới nay xã hội này luôn là xã hội cường quyền, cái gọi là con của trời phạm pháp với thường dân cùng phạm tội vẫn không đẹp đẽ như trong ảo tưởng của người dân đâu.”

Liễu Ngọc Anh cảm thấy lời Trần Gia Bảo nói toàn là ngụy biện, nghe rất ngứa tai, cô nhíu mày phản bác lại: “Nghe thì có vẻ hợp lý đấy nhưng trên thực tế toàn là ngụy biện mà thôi, nếu như ngay cả pháp luật cũng không thể nào bảo đảm được công bằng chính nghĩa thì chẳng khác nào xã hội này loạn hết rồi hay sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play