Nói xong, Hàn Đông Vy đặt lên môi Trần Gia Bảo một nụ hôn phớt rồi rảo bước đi về phía phòng ngủ.

Trần Gia Bảo nhoẻn cười, nhận cuộc gọi.

Từ phía bên kia điện thoại, giọng nói thánh thót của Lục Bảo Ngọc vang lên: “Gia Bảo, tôi điều tra được là thời gian trước đây không lâu nhà họ Phụng có hành động lạ thường, không chỉ thường xuyên liên hệ với bang Thiên Lang và nhà họ Nhạc ở tỉnh Thanh Hóa, mà đêm qua, Phụng Minh Luân với Trịnh Thiên Thạch còn dùng đến máy bay trực thăng, do đó nên tôi có thể khẳng định một trăm phần trăm rằng, kẻ đứng sau kế hoạch bắt cóc Hàn Đông Vy, triệu tập bốn vị tông sư liên kết lại đối phó anh chính là nhà họ Phụng trên tỉnh.”

“Tôi biết rồi, sớm muộn gì giết người cũng phải đền mạng, nhà họ Phụng năm lần bảy lượt đến sinh sự với tôi, vậy thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý bị tôi san bằng.” Trần Gia Bảo cười khẩy, ánh mắt lạnh thấu xương.

Lục Bảo Ngọc đắn đo một lúc rồi mới nói: “Phụng Minh Luân là một tên bề ngoài hiền lành và nội tâm điên loạn, tuy rằng lần này anh đã phá giải được âm mưu của anh ta nhưng với tính cách đó thì chưa chắc anh ta sẽ không tiếp tục đối phó với thành phố Hòa Bình, để rồi ép anh phải nghe theo sự chi phối.

Cho nên, tôi đề nghị anh hãy ở lại thành phố Hòa Binh một thời gian cho nhà họ Phụng lơ là cảnh giác.

Còn phía trên tỉnh, nhà họ Lục với nhà họ Tần sẽ gắng hết sức đứng ra hòa giải cho anh, đợi khi thời cơ chín muồi mới nhân cơ hội giáng cho nhà họ Phụng một đòn chí mạng!”

Lời đề nghị của Lục Bảo Ngọc vừa khéo lại đúng với ý muốn tạm thời ở lại thành phố Hòa Bình của Trần Gia Bảo, anh liền gật đầu đồng ý/ Sau khi kết thúc cuộc gọi, Trần Gia Bảo nhìn về phía phòng ngủ, anh không quấy rầy giấc mộng đẹp của Hàn Đông Vy, cất bước đi thẳng ra ngoài.

Anh không đi tìm Tô Ánh Mai, cũng không đến gặp Tạ Cẩm Tú mà tới Cục Cảnh sát.

Liễu Ngọc Anh, người đẹp đầu tiên anh gặp sau khi xuống núi, cũng là “cô vợ bé” đầu tiên của anh. Sau năm lần bảy lượt bị trêu ghẹo, trái tim thiếu nữ của Liễu Ngọc Anh đã buột chặt nơi anh.

Nhưng, Trần Gia Bảo hiểu rõ, trong đám đàn bà con gái, anh ít quan tâm đến Liễu Ngọc Anh nhất, nên sau khi ra khỏi biệt thự Biển Xanh, anh định đi gặp Liễu Ngọc Anh đầu tiên, vừa là nhớ nhung, vừa để bù đắp.



Chiếc xe taxi dừng lại trước cổng Cục Cảnh sát. Sau khi xuống xe, anh cầm bó hồng tươi thắm đi vào trong.

Trước cổng Cục Cảnh sát còn có một chàng trai trẻ khôi ngô tuấn tú, cao ráo sáng sủa,, còn cấm một bó hoa hồng lớn trong tay. Chắc hẳn đây chính là hình tử hoàng tử cưỡi ngựa trắng trong tưởng tượng của các cô gái.

Anh ta cũng trông thấy Trần Gia Bảo, thoạt tiên nhìn đóa bó hoa hồng trong tay Trần Gia Bảo, rồi đem so với bó hoa hồng trên tay mình, ánh mắt tỏ vẻ khinh miệt, lẩm bẩm bảo: “Nghèo kiết xác.”

Trần Gia Bảo liếc nhìn anh ta, nhún vai, không buồn đếm xỉa đến loại người này, tiện tay níu một cô cảnh sát lại, nở nụ cười lịch thiệp: “Chào cô, xin cho hỏi sĩ quan cảnh sát Liễu Ngọc Anh có ở đây không?”

Vừa nhắc tới tên “Liễu Ngọc Anh” thì chàng trai tuấn tú bên cạnh đã dựng tai lên, ánh mắt nhìn Trần Gia Bảo cũng nhuốm màu thù địch, nhưng nghĩ tới Trần Gia Bảo là tên “nghèo kiết xác” cùng địa vị cậu ấm con nhà Cục trưởng Cục Cảnh sát của mình là anh ta lập tức nở nụ cười khinh bỉ.

“Loại nghèo kiết xác này làm sao mà tranh Liễu Ngọc Anh với mình được? Không biết tự lượng sức mình.” Đồ Chí Phàm, cũng tức là chàng trai trẻ kia liếc nhìn Trần Gia Bảo bằng ánh mắt ngạo nghễ.

Phía bên này, cô cảnh sát trẻ tuổi nhìn Trần Gia Bảo từ đầu tới chân, cười bảo: “Anh cũng theo đuổi Ngọc Anh hả? Đúng là Ngọc Anh đang trong ca trực, nhưng tôi khuyên anh nên bỏ cuộc đi thì hơn. Ngọc Anh là nữ hoàng băng giá tiếng tăm của Cục Cảnh sát chúng tôi, bất kể người đến theo đuổi có thân phận địa vị thế nào, cô ấy cũng đều không gặp, không đếm xỉa, không cho cơ hội đâu.

Đó, thấy anh chàng đẹp trai kia chưa, là con trai Cục trưởng mới nhậm chức ở Cục cảnh sát chúng tôi đấy, theo đuổi Ngọc Anh hơn một tháng nay rồi. Ấy thế mà cơ hội dùng chung bữa cơm cũng không cho.

Anh bỏ cuộc đi là vừa.”

Cô cảnh sát trẻ nói xong thì lắc đầu, vừa bĩu môi chê Trần Gia Bảo không biết tự lượng sức, vừa đi vào trong Cục Cảnh sát. Trần Gia Bảo không ngờ vợ bé đối xử “tàn nhẫn” với người theo đuổi đến thế, anh không khỏi mừng thầm, nhoẻn miệng cười, sải bước đi vào Cục Cảnh sát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play