“Đó là điều hiển nhiên!” Trịnh Thiên Thạch vuốt nhẹ sợi râu trắng dưới cằm rồi nói: “Chỉ riêng bốn vị này kết hợp với nhau thì ngay cả tôi cũng chết không có chỗ chôn. À không! Nói đúng hơn thì không có ai trong tỉnh Hòa Bình này có thể sống sót, trừ phi người đó đã đạt đến cảnh giới truyền kì.”

Phụng Minh Luân thở dài, có chút tiếc nuối nói: “Vì để đảm bảo Trần Gia Bảo phải chết mà tôi đã chuẩn bị rất lâu, làm cho Trần Gia Bảo đắc tội với các thế lực lớn, gần như tất cả đã đồng ý hợp lực. Tiếc là Bùi Thanh Phong ở tỉnh Phú Thọ lại không cho người đến, tôi cũng không tìm được cao thủ của Quỷ Y Môn. Nếu có thêm những người này thì kế hoạch càng chắc chắn thành công.

Trịnh Thiên Thạch thở dài cảm thán: “Từng này thế lực cũng đủ để giết chết Trần Gia Bảo trăm lần rồi. Không có Bùi Thanh Phong với người của Quỷ Y Môn cũng không sao. Tôi chỉ không ngờ rằng Trần Gia Bảo mới tái xuất hai tháng thôi mà đã dám đắc tội với nhiều thế lực như vậy? Đúng là hậu sinh khả úy!”

Phụng Minh Luân khinh miệt nói: “Cây cao đón gió, có trách thì trách cậu ta quá ngu xuẩn! Thích thể hiện mình, đắc tội với người không nên đắc tội. Cậu ta có ngày hôm nay đều là gieo gió gặt bão.”

“Chờ sau khi Trần Gia Bảo chết, tất cả phụ nữ của anh ta bao gồm Tô Ánh Mai đều thuộc về tôi. Chỉ cần là người tôi nhìn trúng thì đừng hòng thoát khỏi tay tôi.” Nói xong anh ta không giấu nổi sự phấn khích cười một tràng lớn.

Người gã khổng lồ, một quyền của gã vung ra như sét đánh, tưởng chừng như khai sơn phá thạch. Đột nhiên Trần Gia Bảo biến mất, một quyền của gã cứ thế nện thẳng xuống mặt đất ” ầm” một cái tạo thành một cái hố to, đất đã vỡ vụn tung bay tứ phía.

Có thể thấy được một chưởng của gã kinh khủng cỡ nào.

Ngay sau đó, đột nhiên Trần Gia Bảo xuất hiện sau lưng Phục Hàn, đâm một nhát từ phía sau gã, đúng vị trí tim. “Ting” một tiếng, kiếm của anh bị gã đánh văng ra, gã lảo đảo vài bước. Một kiếm của anh tuy chỉ để lại một vết thương nhỏ sau lưng gã nhưng trông gã cũng đau đến nghiến răng trợn mắt.

Trần Gia Bảo kinh ngạc vì anh đã dốc lực đánh một kiếm đó vào sau lưng gã vậy mà chỉ làm gã bị thương nhẹ! Thân thủ của người khổ luyện tông sư quả nhiên danh bất hư truyền!

Anh không biết rằng Phục Hàn và Phục Kình bên này cũng đang rất kinh ngạc, có phần khiếp sợ. Từ khi Phục Hàn luyện ngoại công đến cấp thượng thừa đến nay, chưa có ai có thể làm gã bị thương ngoại trừ một lần gã đụng độ với quân đội. Bây giờ Trần Gia Bảo lại có thể dùng một đường kiếm khí xuyên qua da hắn, điều này nằm ngoài dự liệu của gã…



“Khó trách nhà họ Phụng lại phải tập hợp bốn người chúng ta, chuẩn bị kế sách đối phó, quả thực không thể coi thường cậu ta.

Đáng tiếc! dù Trần Gia Bảo có giỏi thì đêm nay vẫn phải chết!” Phục Kình nhếch miệng hạ quyết tâm phải giết bằng được Trần Gia Bảo.

Ngay sau đó Phục Hàn giận dữ rống lên như con thú dữ, đôi mắt gã đỏ ngầu. Gã nhắm vào Trần Gia Bảo, tay khép thành đấm, dùng lực tung mình lên rồi từ trên cao ập xuống, người gã khổng lồ tựa như kéo theo khoảng trời sụp xuống.

Trần Gia Bảo bình tĩnh đứng yên tại chỗ nhìn núi Thái Sơn ập xuống, nhìn giống như bị Phục Hàn dọa chết trân! “Chẳng lẽ Trần Gia Bảo định lấy thân chống đỡ một chưởng toàn lực của Phục Hàn sao?” Đám người Phục Tiêu nghĩ vậy liền cả kinh nhưng ngay lập tức họ khôi phục vẻ khinh thường.

Bọn họ đối mặt với chưởng này chỉ có thể tránh chứ nào chống đỡ nổi, Trần Gia Bảo lại ngu xuẩn đứng im tại chỗ, đầu anh bị úng rồi chăng?

Dưới bầu trời đêm trên tỉnh lộ, Trần Gia Bảo nheo mắt, một tay đưa ra sau, một tay tạo thành thế kiếm, vẫn giữ nguyên tư thế của kiếm khí ban nãy.

Phục Kình đứng cách đó mười mét, cánh tay phải cầm đoản kiếm tê dại, trong lòng tràn đầy kinh hãi. Giờ đây, cuối cùng gã ta cũng thực sự nhận ra tại sao Phụng Minh Luân lại dốc sức huy động nhân lực, triệu tập bốn cao thủ lớn để đối phó với Trần Gia Bảo.

Chỉ có một lý do, đó là Trần Gia Bảo rất mạnh, vô cùng mạnh!

Ở phía bên kia, hai đại kiện tướng Vũ Chiến Thiên và Nhạc Kim Luân lộ vẻ đầy kinh ngạc. Mặc dù rất ngạc nhiên trước sức mạnh dũng mãnh mà Trần Gia Bảo vừa thể hiện, nhưng họ vẫn đứng tại chỗ mà không ra chiêu trước. Thứ nhất là duy trì khí phách cao thủ, khinh thường lấy nhiều thắng ít. Hai là tận dụng cơ hội để quan sát đặc điểm võ thuật của Trần Gia Bảo, cố gắng một chiêu giết luôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play