Vẻ mặt Xà Minh u ám, đứng bên cạnh Liễu Đức Thắng, lạnh giọng nói: “Ngày đó Trần Gia Bảo đã giết người của tôi, chặt đứt một cánh tay tôi, cướp đi Thiên Tâm Quả khiến tu vi của tôi bị tổn thất nặng nề. Thù này quyết không đội trời chung! Ngày nào đêm nào tôi cũng hận không thể lột da lọc xương của Trần Gia Bảo để trút được mối hận này. Chỉ đáng tiếc, tu vi của Trần Gia Bảo càng ngày càng mạnh, mà tộc xà của tôi cũng nằm ở phía Tây Nam xa xôi, tạm thời không thể mượn lực, chỉ có thể nhận nhục nhìn Trần Gia Bảo tiêu dao tự tại. Nhưng không ngờ, cơ hội báo thù Trần Gia Bảo lại đến nhanh như vậy, đúng là trời giúp tôi mà!”

Liễu Đức Thắng chắp tay đứng ở bên cạnh, cười nhạt đáp: “Anh hận Trần Gia Bảo đến tận xương tủy, còn tôi, sao tôi lại không hy vọng Trần Gia Bảo chết không có chỗ chôn chứ? Ở buổi đấu giá, anh ta đã khiến tôi mất mặt hết lần này đến lần khác, tôi và anh ta đã có thù oán từ lâu. Cộng thêm việc tôi đã từng giúp đỡ nhà họ Triệu đối phó với Trần Gia Bảo, vì thế tôi và anh ta đã như nước với lửa không đội trời chung. Lần này có cậu cả Phụng Minh Luân của nhà họ Phụng dẫn đầu, nhà họ Nhạc của thành phố Phú Thọ, nhà họ Liễu của thành phố Hòa Bình chúng ta và Bảy Xà “bán bộ tông sư” cường mạnh cùng liên thủ lại giăng thiên la địa võng, cộng thêm Hàn Đông Vy làm mồi nhử, tối hôm nay Trần Gia Bảo nhất định phải chết!”

Xà Minh cười lớn như thử ngay tức khắc là giết được Trần Gia Bảo để trả được mối hận thù sâu sắc của mình. Cười xong, gã nhìn sang Hàn Đông Vy, trong mắt lóe lên một ngọn lửa dục vọng, cười khà khà nói: “Không thể không nói, Trần Gia Bảo cũng tốt số thật đấy, trong tay có Hàn Đông Vy cùng nhiều tuyệt sắc giai nhân khác. Ngay cả nhà họ Xà chúng tôi ở Tây Nam cũng rất hiếm khi thấy. Khà khà, dù sao Trần Gia Bảo cũng chết chắc rồi, hay là chúng ta cùng hưởng thụ một chút, cũng không phung phí của giời.”

Giọng anh ta không nhỏ, Hàn Đông Vy nghe được lập tức biến sắc. Sau đó, ánh mắt cô trở nên kiên định, hạ quyết tâm nếu Xà Minh mà qua đây, cô sẽ lập tức lao vào bầy rắn, thà bị rắn cắn chết cũng không muốn để người khác làm nhục mình.

Bởi vì, cô là người phụ nữ của Trần Gia Bảo!

Liễu Đức Thắng trầm mặt xuống, ánh mắt hiện lên một tia không hài lòng, phất tay áo nói: “Suy cho cùng tôi và Trần Gia Bảo cũng chỉ là lập trường không giống nhau, mặc dù tôi muốn giết anh ta nhưng Liễu Đức Thắng tôi chưa bao giờ nghĩ mình là một kẻ hèn mọn, làm nhục người phụ nữ của đối thủ. Tôi rất khinh thường loại chuyện này, hơn nữa có tôi ở đây, tôi cũng không cho phép anh có suy nghĩ như vậy!”

Xà Minh cươi ngượng nghịu, trong lòng lại không cho là vậy, nhưng anh ta vẫn kiêng kỵ quyền lực của nhà họ Liễu mà gạt bỏ suy nghĩ này.

Liễu Đức Thắng liếc nhìn Xà Minh, ánh mắt lóe lên một vẻ khinh thường.

Hàn Đông Vy thở phào nhẹ nhõm.

Liễu Đức Thắng bỗng đi về phía cô, đám rắn dày đặc tự động tác ra nhường đường cho anh ta.



Anh ta vừa đi vừa cười nói: “Tôi vẫn hay nghe nói Tổng giám đốc Hàn là nữ trung hào kiệt, quả nhiên không phải là lời đồn suông. Nếu là cô gái khác, chỉ sợ đã bị đám rắn độc này hù đến phát khóc từ lâu rồi.”

Hàn Đông Vy hơi ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng kiên định, nói: “Tôi là người phụ nữ của Trần Gia Bảo, không có gì phải sợ hãi hết.”

Liễu Đức Thắng vỗ tay cười đáp: “Trần Gia Bảo có một hồng nhan như cô, dù có chết cũng có thể yên tâm nhắm mắt.”

“Gia Bảo chắc chắn sẽ không chết đâu, hơn nữa, anh ấy nhất định sẽ đến cứu tôi!” Hàn Đông Vy tràn đầy tự tin.

“Trần Gia Bảo đến cứu cô ư?” Xà Minh ngửa đầu lên trời mà cười, giọng điệu châm chọc: “Hiện giờ Trần Gia Bảo đến thân mình còn khó giữ, đừng nói đến chuyện đến cao ốc Triều Hoàng của thành phố Hòa Bình cứu cô, phỏng chừng trên giữa đường đã bị người ta ám sát rồi.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Đông Vy khẽ biến, nhưng ngay sau đó lại hồi phục vẻ trấn định như cũ, cô kiên định nói với Xà Minh cũng như tự nói với chính mình: “Gia Bảo rất lợi hại, anh ấy là người lợi hại nhất trên đời này!”

Liễu Đức Thắng lắc đầu cười, đáp: “Tôi thừa nhận Trần Gia Bảo rất lợi hại, thậm chí anh ta là người khiến tôi kinh ngạc nhất trong số những người trẻ tuổi mà tôi đã từng gặp, cũng là người có khả năng tiềm tàng nhất. Nhưng, cho dù anh ta có tài hoa hơn người, giỏi giang xuất chúng đến đâu cũng còn lâu mới đạt được đến trình độ “thiên hạ vô địch”, cũng sẽ bị người ta giết chết mà thôi. Cái này gọi là cây có mọc thành rừng vẫn bị gió thổi bật rễ. Trần Gia Bảo đã đắc tội với người anh ta không nên đắc tội, nhà họ Phụng ở Tỉnh Thành, còn có nhà họ Nhạc ở tỉnh Phú Thọ. Đây là những dòng họ lớn vô cùng cường mạnh, họ đều tâm tâm niệm niệm muốn Trần Gia Bảo phải chết. Cho dù anh ta có là cao thủ võ sư thì anh ta cũng không thể bẻ gãy thủ đoạn của những đại dòng họ này.

Đợi Trần Gia Bảo đến cứu cô, nhưng cô vẫn chỉ có một con đường chết mà thôi. Nhưng cô yên tâm đi, khi nãy lúc tôi gọi điện cho anh ta đã nói, ngày mai lúc ánh mặt trời ló rạng là lúc Hàn Đông Vy cô ngọc nát hương tan. Đến lúc đó, tôi sẽ chôn cô với Trần Gia Bảo cùng một chỗ, để hai người chết cũng chết cùng một huyệt, lại làm một đôi uyên ương dưới âm ty địa phủ.”

Liễu Đức Thắng nói xong, lại cùng cười lớn với Xà Minh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play