“Có chuyện gì?” Mí mắt Trần Gia Bảo liên tục giật giật, trong lòng dấy lên một dự cảm không lành. Đỗ Phú Quý là lãnh đạo của Cục An ninh tỉnh Hòa Bình, ông ta luôn phái người đến bảo vệ những người phụ nữ của Trần Gia Bảo. Hiện giờ Đỗ Phú Quý lại chủ động gọi điện cho anh, lẽ nào…

“Thành phố Hòa Bình xảy ra chuyện rồi, tôi vừa nhận được thông tin nhân viên Cục An ninh quốc gia mà tôi cử đến để bảo vệ Tổng giám Hàn Mộ Thành đã lần lượt bị ám sát, còn Tổng giám đốc Hàn cũng… cũng bị bắt đi rồi.”

Trong lòng Trần Gia Bảo lập tức nổi lên sát ý!

“Tông sư Trần, là tôi có lỗi với cậu…”

Đỗ Phú Quý vô cùng áy náy và hổ thẹn, dù sao người cũng do Cục An ninh bọn họ để mất, bọn họ không thể trốn tránh trách nhiệm. Huống hồ, theo thông tin mới nhất mà ông ta nhận được, lãnh đạo cao nhất của Cục An ninh Quốc gia đã ban hành sắc lệnh cao nhất, không bao lâu nữa Trần Gia Bảo sẽ chính thức trở thành thành viên cấp trung của Cục. Hơn nữa, người đẹp Liễu Ngọc Phi đại danh đỉnh đỉnh cũng sẽ là cấp phó của anh, điều đó có nghĩa là ông ta hoàn toàn không thể chọc vào Trần Gia Bảo!

Trần Gia Bảo hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén sát ý trong lòng rồi nói: “Rất có khả năng đối phương đang nhằm vào tôi, chắc chắn người đó đã có chuẩn bị kỹ lưỡng cho chuyện này, không thể trách các ông được.”

Đỗ Phú Quý càng hổ thẹn hơn, nói: “Cậu yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tra ra ai là người làm ra chuyện này, cứu được Tổng giám đốc Hàn nguyên vẹn không có tổn hại gì về.” Vừa cúp máy, điện thoại của Trần Gia Bảo lại đột nhiên reo lên lần nữa, hơn nữa còn là một dãy số lạ.

Anh khẽ cau mày, nhận điện theo bản năng. Bên trong điện thoại lập tức vang lên một giọng nói ôn hòa nho nhã: “Chào anh Trần, tôi là Liễu Đức Thắng của nhà họ Liễu.”

Liễu Đức Thắng là thợ kim hoàn có tiếng của thành phố Hòa Bình, khí còn ở thành phố Hòa Bình, Trần Gia Bảo đã từng đạp lên người anh ta trước sự chứng kiến của bao nhiêu con người trong giới thượng lưu, giữa hai người vẫn còn có chút thù oán chưa giải quyết.

Đầu Trần Gia Bảo chợt lóe lên một ý nghĩ, Hàn Đông Vy vừa bị bắt cóc mà Liễu Đức Thắng lại gọi điện thoại cho anh, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Chuyện này mười phần thì có tám chín phần liên quan đến anh ta.

Nghĩ đến đây, Trần Gia Bảo liền đáp lời một cách mập mờ: “Hóa ra là anh?”



“Xem ra anh Trần đã nhận được tin tức, họ Liễu đây đúng là rất bội phục. Không sai, tôi là người bắt cóc Tổng giám đốc Hàn, hơn nữa chuyện sống chết của cô ta đều nằm trong suy nghĩ của anh.” Liễu Đức Thắng cười đáp, mặc dù anh ta giọng điệu ôn hòa khiến người ta cảm thấy ấm áp như gió xuân nhưng nội dung lời nói lại khiến người ta vô cùng ớn lạnh.

Sát ý của Trần Gia Bảo lại nổi lên bừng bừng, nhưng giọng điệu anh vẫn thờ ơ không xen lẫn một chút cảm xúc nào: “Nói đi, anh muốn tôi làm gì?”

“Không hổ là thống lĩnh của thế giới ngầm tỉnh Hòa Bình, nói chuyện rất hào sảng. Nếu tối nay anh không tới cao ốc Triều Hoàng của thành phố Hòa Bình, vậy thì lúc mặt trời mọc vào sáng sớm mai hãy đợi mà nhận tin tử của Tổng giám đốc Hàn đi.”

Nói xong, Liễu Đức Thắng lập tức cúp máy, dường như anh ta tin chắc rằng Trần Gia Bảo nhất định sẽ đến cao ốc Triều Hoàng.

Trần Gia Bảo đặt điện thoại xuống, sát khí trong lòng không thể che giấu được nữa, lập tức bộc phát ra ngoài. Trong nháy mắt, toàn bộ quán cà phân tình nhân bị bao trùm bởi lường sát khí cuồn cuộn.

Lê Thanh Vân ngồi đối diện Trần Gia Bảo là người cảm nhận được rõ ràng nhất, sắc mặt cô ta lập tức trở nên tái nhợt không có một chút huyết sắc, giọng run rẩy: “Gia… Gia Bảo, anh sao thế?”

Nhìn vẻ mặt hoảng sợ của cô ta, Trần Gia Bảo lập tức phản ứng lại, thu hồi lại sát khí, lộ ra vẻ mặt xin lỗi nói: “Xin lỗi, có lẽ cuộc hẹn này phải kể thúc sớm rồi.”

Áp lực của Lê Thanh Vân lập tức giảm xuống, không thèm để tâm đến chuyện bình tĩnh lại mà vội vàng hỏi luôn: “Gia Bảo, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Sau khi anh nhận cuộc điện thoại kia, thần sắc lập tức khác hẳn, như biến thành hai người khác vậy. Vì thế cô ta đoán chừng, anh như vậy chắc chắn là có liên quan đến cuộc điện thoại kia.

“Đông Vy bị bắt cóc rồi, bây giờ tôi phải nhanh chóng đến thành phố Hòa Bình. Khi tôi trở lai sẽ bù cho em một buổi hẹn hò lãng mạn khác.” Trần Gia Bảo nói rồi nhanh chóng sải bước ra ngoài.

Trong lòng Lê Thanh Vân nảy lên một linh cảm không lành, cô ta tùy ý rút bảy trăm nghìn ra đặt lên bàn ăn, sau đó vội vàng đuổi theo Trần Gia Bảo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play