Trần Gia Bảo thấy thái độ của Lục Bảo Ngọc đối với mình đã thay đổi, thêm một chút thân thiết , giảm đi một ít cảm giác xa cách.

Tất nhiên, đây cũng là một chuyện tốt cho Trần Gia Bảo, chinh phục được một nữ thần trong mắt giới thượng lưu của cả tỉnh thành cũng là một chuyện đáng để tự hào.

“Đi, chúng ta về thôi.” Trần Gia Bảo bất giác nói, chủ động nắm lấy bàn tay mảnh mai của Lục Bảo Ngọc, cùng đi xuống núi.

Hai má Lục Bảo Ngọc hơi đỏ lên, để Trần Gia Bảo nắm tay dắt đi. Hương Giang, Châu Nguyệt Tâm và những người khác đi theo sau, trên bầu trời là Hải Đông Thanh đang bay lượn.

Đêm đến, tại tỉnh Phú Thọ.

Đèn đuốc sáng rực trong một khu vườn tràn ngập không khí non nước Giang Nam.

Một cô gái với dáng người nóng bỏng và khuôn mặt xinh đẹp đang ngồi trong một căn phòng với phong cách cổ, cô ta mặc một bộ cổ phục trắng sáng như ánh trăng, mười ngón tay lướt trên đàn cổ tranh, khúc nhạc “Đêm có trăng và hoa trên dòng sông Xuân” lanh lảnh vang lên.

Không biết cô gái đột nhiên nghĩ đến điều gì mà lại khẽ nhíu mày, tiết tấu ca khúc trở nên lộn xộn theo dòng suy nghĩ của cô ta, đột nhiên vang lên một tiếng “cạch”, dây đàn đã đứt.

“Em còn hận Trần Gia Bảo sao?”

Ngay sau đó, cánh cửa được đẩy ra, một thanh niên có vẻ ngoài bình thường nhưng khí thế lại không bình thường từ ngoài bước vào.

Cô gái quay đầu lại, khẽ cắn môi, trong mắt toát ra vẻ hận thù, nói: “Đúng, em hận Trần Gia Bảo. Anh ta không chỉ giết chết Nhạc Minh Hải, mà còn làm đứt cánh tay của chú Vân, khiến tu căn của chú Vân giảm đi rất nhiều, sỉ nhục em trước bao nhiêu người. Thù này không đội trời chung, em hận không thể giết chết Trần Gia Bảo ngay bây giờ. “

Cô gái này chính là Bùi Tuệ Lâm.



Tại khu nghỉ dưỡng suối nước nóng ngày hôm đó, Trần Gia Bảo đã dùng kiếm khí giết chết Nhạc Minh Hải trong giây lát, làm đứt cánh tay của Vân Bá Hùng được mệnh danh “Song chưởng vô địch”, còn đem Tần Đạm Nha ra so sánh với Bùi Tuệ Lâm, sỉ nhục Bùi Tuệ Lâm không ra gì.

Bùi Tuệ Lâm từ nhỏ đã luôn như một viên ngọc quý được nâng niu trong tay, là nữ thần trong mắt vô số người, người theo đuổi cô ta xếp hàng từ tỉnh Phú Thọ đến Yến Kinh, làm sao chịu được nhục nhã này, nên cô ta rất hận Trần Gia Bảo.

Còn người đàn ông trước mặt Bùi Tuệ Lâm lúc này chính là anh trai của cô, Bùi Thanh Phong, vua của thế giới ngầm ở tỉnh Phú Thọ.

Bùi Thanh Phong ngồi đối diện với Bùi Tuệ Lâm, tự rót cho mình một chén Đại Hồng Bào, hai tay ông ta cầm chén trà, hơi cau mày, nói: “Anh đã nói với em nhiều lần rồi, đừng hận kẻ thù của mình, vì nó sẽ khiến em mất đi năng lực phán đoán, đặc biệt là khi đối mặt với một kẻ mạnh như Trần Gia Bảo, một sơ suất nhỏ nhoi cũng có thể gây ra tai hoạ khó lường.”

“Nhưng… nhưng chẳng lẽ cứ để Trần Gia Bảo tiếp tục tự tại như vậy sao?” Bùi Tuệ Lâm cắn môi, không hề cam lòng.

Bùi Thanh Phong lắc đầu nói: “Không, đã có người ra tay rồi, nếu không xảy ra ngoài ý muốn thì lần này Trần Gia Bảo nhất định phải chết.”

Bùi Tuệ Lâm ngạc nhiên, sau đó vội vàng hỏi: “Là ai?”

Bùi Thanh Phong đang cầm chén trà, thổi hơi nóng bốc lên, lúc này mới mở miệng nói: “Nhà họ Nhạc.”

“Nhà họ Nhạc?”

Câu trả lời này ngoài dự đoán của Bùi Tuệ Lâm nhưng xem ra cũng hợp tình hợp lý, suy nghĩ rồi nói: “Nhưng không phải trước đó anh đã hạ lệnh rồi sao, tạm thời bất cứ ai cũng không được trả thù Trần Gia Bảo cơ mà?”

Bùi Thanh Phong cười khanh khách: “Nhạc Minh Hải chính là con một của nhà họ Nhạc lại bị Trần Gia Bảo đâm một nhát kiếm giết chết ngay tại khu du lịch suối nước nóng ở huyện Hoằng Hóa. Nhà họ Nhạc coi như tuyệt hậu rồi, thù hận ngập trời như thế, cho dù anh hạ lệnh tạm thời không cho trả thù đi chăng nữa thì em cho rằng nhà họ Nhạc sẽ thật sự để yên sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play