Đám người Lục Bảo Ngọc rất nhanh không nhìn thấy bóng dáng của Trần Gia Bảo và Hải Đông Thanh nữa, hai mặt nhìn nhau.
“Chị, Trần… anh rể sẽ không gặp chuyện gì đâu đúng không?” Lục Hán Dương đi đến bên cạnh Lục Bảo Ngọc, gượng gạo cười hỏi.
Lục Bảo Ngọc ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời xa xa, tầm mắt bị mây
trắng chắn ngang, tuy cô ta không nói gì nhưng trong mắt vẫn mang vẻ lo
lắng.
Đúng là Trần Gia Bảo rất lợi hại, nhưng cho dù có mạnh đến đâu thì
cũng chỉ là người trần mắt thịt. Ở độ cao gần nghìn mét, lại không có
bất kì đồ bảo hộ nào, một khi xảy ra tai nạn gì, Trần Gia Bảo có là cấp
bậc tông sư đi chăng nữa thì rơi xuống như thế cũng khó mà toàn thây.
Hương Giang và Châu Nguyệt Tâm còn lo lắng hơn.
Lúc này, trên bầu trời xa xôi mà mắt thường khó có thể nhìn rõ, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chim kêu to và đầy phẫn nộ. Bọn họ chỉ thấy
một con cắt Bắc cực với kích cỡ cực lớn đang giương cánh uốn lượn, thi
thoảng lại bay xuyên qua những đám mây, thi thoảng lại bay vút lên rồi
vụt xuống đột ngột, cố gắng hất con người đang cưỡi trên lưng nó xuống.
Trần Gia Bảo ngồi chắc trên lưng con chim kia, chỉ cảm nhận được
luồng gió rít bên tai, thậm chí gió lớn đến nỗi khó mà mở mắt đượ. Điều
đáng sợ hơn là ở độ cao nghìn mét này, anh có bản lĩnh đến mấy cũng
không có đất dùng.
Tình thế nguy hiểm tột cùng như thế này, không cẩn thận mà rơi xuống thì tan xương nát thịt!
Thế nhưng, khi Trần Gia Bảo nhìn cảnh tượng xung quanh mình là biển
mây vô tận, khí khái hào hùng trong lòng anh lập tức trỗi dậy, bất giác
ngẩng đầu cười lớn, cất cao giọng nói: “Cho dù mày có là thần giữa trăm
ngàn loài ưng đi chăng nữa thì Trần Gia Bảo tao vẫn có thể thuần phục
được!”
Đột nhiên, Trần Gia Bảo dùng một chiêu đòn bẩy, hất lên trên rồi lại ép xuống.
Hải Đông Thanh cảm giác được có một luồng sức mạnh khổng lồ đè lên
lưng nó, nặng tựa ngàn cân. Cho dù giương cánh rộng ra vẫn có thể kháng
cự ngang sức được nhưng cũng khó mà khống chế ngược lại Trần Gia Bảo đã
tu vi đến bậc tông sư này, thân chim vốn đang bay về phía trước đột
nhiên khựng lại, rơi nhanh xuống.
Hải Đông Thanh cho rằng mình chết chắc nên gào lên thê thảm.
Nháy mắt, nó rơi vô định hơn trăm mét, lọt vào tầm mắt của đám người Lục Bảo Dư.
“Ôi…”
Châu Nguyệt Tân và Hương Giang bất ngờ kêu lên, cho rằng Trần Gia Bảo gặp chuyện ngoài ý muốn trên không. Chốc lát nữa thôi Trần Gia Bảo và
Hải Đông Thanh sẽ rơi xuống cùng chết, nghĩ đến đây, hai người chỉ biết
đau đớn trong lòng, đứt ruột đứt gan.
Lục Bảo Ngọc cũng nghĩ giống hai người kia, ngay lập tức trong đầu cô ta đã nghĩ ra hàng tá phương án để cứu sống Trần Gia Bảo nhưng không
cái nào có ích, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Gia Bảo rơi xuống, cảm thấy đắng cay trong lòng. Nếu biết trước hậu quả như thế này, nói gì cô ta
cũng không để Trần Gia Bảo đi hàng phục Hải Đông Thanh.
“Hóa ra là Bảo Ngọc hại chết anh.”
Lục Bảo Ngọc mỉm cười khổ sở khi nghĩ đến điều này, những giọt lệ
trong vắt lăn dài từ khoé mắt, nỉ non nói: “Gia Bảo, đừng lo, một khi
anh chết, kỳ độc trên người Bảo Ngọc cũng sẽ không ai cứu được, không
bao lâu nữa Bảo Ngọc sẽ xuống cùng anh.
Lúc đó Bảo Ngọc sẽ cùng anh bước qua cầu Nại Hà, chúng ta cùng nhau
đầu thai chuyển kiếp, kiếp sau Bao Du hứa sẽ không bao giờ rời xa anh. “
Sắc mặt Mã Hồng Mai tái mét, chân cô ta nhũn ra, nếu không dựa vào Lục Hán Dương đã ngã xuống đất từ lâu.
Lục Hán Dương nhìn bóng người đang rơi xuống ở phía xa, trong lòng
ngoài sự sợ hãi ra còn có chút gì đó mất mát, anh ta lẩm bẩm: “Trần Gia
Bảo, không ngờ đến kỳ tài xuất chúng như anh lại chết ở đây, chẳng lẽ
“trời ghét người tài” là như thế này sao?”
Ngay khi mọi người cho rằng Trần Gia Bảo sẽ chết chắc thì đột nhiên,
Trần Gia Bảo cất giọng cười lớn, giọng cười ngang tàng vang vọng trong
không trung.
Lục Bảo Ngọc có tu vi cao nhất trong số những người này, thính lực
nhạy nhất, cũng là người đầu tiên nghe thấy tiếng cười của Trần Gia Bảo. Cô ta bỗng giật mình, chợt hiểu ra cảnh tượng trước mắt không phải là
cùng nhau đi chết mà là quá trình Trần Gia Bảo đang thuần phục Hải Đông
Thanh.
“Tốt quá, không chết, Gia Bảo không chết…” Lục Bảo Ngọc cười trong
nước mắt, lúc này mới nhận ra bóng dáng của Trần Gia Bảo sớm đã in sâu
vào tim mình.
Lục Hán Dương không nghe thấy tiếng cười của Trần Gia Bảo, thấy chị
mình vừa khóc vừa cười thì không khỏi nhíu mày, cho rằng cái chết của
Trần Phi Ngọc đả kích cô ta quá lớn khiến cô ta hơi rối loạn tâm thần.
Anh ta thầm thở dài, mở miệng thuyết phục: “Chị, tuy rằng em cũng không
muốn chứng kiến cảnh này, điều này cũng khó có thể chấp nhận nhưng sự
việc đã đến nước này rồi thì cũng xin chị bớt đau thương.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT