Lục Hán Dương lắc đầu, cười đau khổ rồi nói: “Hèn gì Trần Gia Bảo còn trẻ như vậy mà đã trở thành bá chủ thế giới ngầm ở tỉnh Hòa Bình, hơn
nữa đến Tần Ly Nguyệt cũng bị Trần Gia Bảo lật đổ, chỉ với kiếm khí bằng đầu ngón tay mà đã có thể dễ dàng nắm giữ sự sống chết của người khác.
Thì ra đó chính là bản lĩnh của Trần Gia Bảo, mẹ ơi, trước đây mình còn
tự hào vì là cậu chủ của nhà họ Lục. Trước mặt Trần Gia Bảo, cậu chủ nhà họ Lục không bằng cái đít chó.”
Trong đó người kinh hãi nhất chắc chắn là Tả Chí Kiên.
Trong số tất cả những người có mặt ở đó, không ai hơn anh ta có thể
hiểu rõ được thực lực thật sự của bác Ân khủng khiếp đến mức nào, thậm
chí nếu bác Ân dùng hết sức thì đến bố của anh ta cũng tức là chủ nhà họ Tả cũng phải nể ba phần, thế mà bây giờ bác Ân lại bị Trần Gia Bảo trấn áp, sao Tả Chí Kiên lại không kinh ngạc cho được chứ?
Tiếp ngay đó, Tả Chí Kiên đã nghĩ đến một chuyện đáng sợ.
“Đệt, Trần Gia Bảo và bác Ân đã cược với nhau, lấy tính mạng của mình làm vật cá cược, nếu như bác Ân thua Trần Gia Bảo thì chẳng hóa ra mình phải chết tại đây sao?” Lòng Tả Chí Kiên bỗng trở nên nặng trĩu, ánh
mắt anh ta lộ vẻ lo sợ.
Chỉ có Lục Bảo Ngọc và Hương Giang là không hề thấy bất ngờ, thậm chí hai cô gái nhìn thấy dáng vẻ múa kiếm thư thái của Trần Gia Bảo thì
biết là anh vẫn chưa thực sự thi triển hết toàn bộ công lực.
Đột nhiên, bác Ân giơ thanh đao Thuần Dương trong tay lên, chỉ thẳng
về phía Trần Gia Bảo, nói với vẻ mặt nặng nề: “Tôi thừa nhận, trước đó
tôi đã xem thường cậu, mặc dù cậu còn trẻ nhưng thực lực của cậu không
hề thua kém tôi. Nếu như tôi đoán không nhầm thì thủ pháp mà cậu dùng để hóa giải chiêu thức vừa nãy của tôi cũng vẫn là “Vô cực quyền” phải
không?”
“Đúng vậy.” Trần Gia Bảo gật đầu, tay phải của anh vẫn giữ tư thế múa kiếm, kiếm khí trước đầu ngón tay vẫn còn đó nhưng ngưng đọng lại mà
không phát ra, dường như còn có ánh sáng lóe lên.
Bác Ân thật tâm khen ngợi nói: “Vô cực quyền quả nhiên vi diệu, mặc
dù rất giống với thái cực nhưng lại không phải thái cực, chỗ thần kì vi
diệu của nó còn trên cả thái cực, không chỉ có thể hóa giải đao cương
của tôi mà nó còn có thể bị cậu khống chế lại. Tôi tự nhận mình nhìn xa
biết rộng, nhưng quyền pháp thần kì vi diệu như thế này thì đây là lần
đầu tiên tôi được thấy, Việt Nam rộng lớn, quả nhiên là ngọa hổ tàng
long.”
“Trần Gia Bảo, tôi có một đề nghị, cậu giao quyền phổ của vô cực
quyền cho tôi thì không chỉ mối thù cậu chém đứt tay của Tả Chí Kiên sẽ
được xóa sạch mà cậu còn có thể trở thành trưởng lão của nhà họ Tả, trở
thành nhân vật lớn dưới một người trên vạn người, cậu thấy thế nào?”
Bọn Lục Bảo Ngọc lập tức âm thầm chau mày, tốt xấu gì bác Ân cũng là
nhân vật đã có tên tuổi nhiều năm, sao lại tỏ ý muốn có được “Vô cực
quyền” của Trần Gia Bảo trước mặt bao nhiêu người thế, đúng là không
biết xấu hổ mà.
Tả Chí Kiên càng sốt ruột hơn: “Bác Ân, Trần Gia Bảo chém đứt cánh tay của tôi, hủy đi cuộc đời của tôi, mối thù lớn như vậy…”
“Im miệng!” Bác Ân nộ một tiếng, trong lòng ông ta đang trách Tả Chí
Kiên không biết suy nghĩ vì đại cuộc. Vô Cực Quyền kì diệu đến mức nào,
nếu như ông ta có thể có được quyền pháp của Vô Cực Quyền thì nhất định
tu vi của ông ta sẽ được nâng lên thêm một bậc nữa. Thậm chí việc ông ta có thể đột phá đến “cảnh giới truyền kì” trong lúc mình còn sống để kéo dài tuổi thọ của mình sẽ không còn là chuyện không thể nữa, so với
những chuyện này thì mối thù bị chém đứt tay của Tả Chí Kiên đáng là gì
chứ?
Bác Ân nghĩ đến đây thôi thì đã nở nụ cười “thân thiện” và nói: “Trần Gia Bảo, cậu cảm thấy thế nào?”
Trần Gia Bảo từ từ liếc mắt và nói: “Rốt cuộc là thứ gì đã làm ông
nảy sinh ảo giác, để ông cảm thấy tôi sẽ lo lắng bị nhà họ Tả báo thù,
hơn nữa ông còn lấy chuyện này làm điều kiện, muốn tôi giao ra quyền phổ vô cực quyền? Ông là đồ ngốc sao?”
“Cái gì?” Bác Ân ngây ra.
Trần Gia Bảo nói tiếp: “Cũng đúng, trong mắt tôi ông bé nhỏ như cát
bụi, một hạt bụi thì có thể nhìn được bao xa chứ? Đừng nói là tay phải
của Tả Chí Kiên, đến cả đường đường là thần bảo hộ nhà họ Tả như ông thì Trần Gia Bảo tôi cũng có thể nói giết là giết. Một mối thù nhỏ nhoi với nhà họ Tả, Trần Gia Bảo tôi sợ cái gì?”
“Từ nay về sau, sẽ không còn thần bảo hộ nhà họ Tả ở tỉnh Trung Thiên nữa!”
Bác Ân tức giận trong lòng nhưng lại nghĩ đến vô cực quyền thần bí,
ông ta vẫn cố chịu đựng sự tức giận nói: “Cậu và tôi đều là những bậc
thầy, khó có thể phân thắng bại, cậu lấy đâu ra cái tự tin đòi giết tôi
chứ? Hôm nay một khi đã giết chết tôi thì chắc chắn cậu sẽ đối mặt với
sự đuổi cùng giết tận của nhà họ Tả ở Trung Thiên, ngay cả khi có được
sự bảo vệ của nhà họ Lục ở Hòa Bình, cậu vẫn khó mà thoát khỏi cái
chết.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT