Bác Ân giận dữ, mặc dù người đang ở giữa không trung không có chỗ mượn lực nhưng dù sao ông ta cũng là cường giả cấp tông sư nên mạnh mẽ đề chân nguyên toàn thân đánh một phát ra không trung. Nội kình phóng ra ngoài, một cú đấm như thực đánh vào ánh kiếm đang hướng tới với ý muốn đánh rơi thanh kiếm.

Bác Ân rất tự tin cú đấm này, tuyệt đối có thể đánh rơi ánh kiếm của Trần Gia Bảo, hơn nữa kịp thời cứu Thiếu chủ.

Vậy mà khi cú đấm và ánh kiếm chạm vào nhau chỉ hơi giằng co một lát rồi “soạt”

một tiếng, nhất thời ánh kiếm đâm thủng nắm đấm rồi tiếp tục đâm về phía bác Ân, hơn nữa tốc độ không giảm chút nào!

Sắc mặt bác Ân thay đổi, trong lúc nguy cấp, ông ta cắn răng đánh ra một chưởng va chạm trực tiếp vào ánh kiếm.

Mặc dù ánh kiếm tiêu tan nhưng có một lực lượng mạnh mẽ chấn bác Ân lui phía sau rồi rơi xuống mặt đất, trong lúc đồng thời lùi về sau “cộp cộp cộp”

vài bước thì cánh tay cũng càng thêm tê dại.

Bác Ân sợ hãi không nghĩ tới uy lực ánh kiếm của Trần Gia Bảo lại khủng bố như thế, tiếp đó ông ta lại nghĩ đến một chuyện kinh khủng hơn. Ông ta bị ánh kiếm của Trần Gia Bảo ép lui, vậy thì Thiếu chủ…

Đột nhiên ông ta nghe thấy một tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền đến.

Sắc mặt bác Ân thay đổi lần nữa rồi vội vàng nhìn lên giữa không trung.

Chỉ thấy đao Thuần Dương trong tay Tả Chí Kiên đụng vào đao gió của Trần Gia Bảo, cho dù Tả Chí Kiên nắm giữ bảo đao Thuần Dương thì đao gió của Trần Gia Bảo lại càng hung hiểm hơn, giống như chứa uy lực vô lượng của vị Thần từ thuở sơ khai. Đao Thuần Dương vừa chạm vào đao gió mạnh mẽ đã bị ép đến mức khí huyết trong cơ thể Tả Chí Kiên dâng lên cuồn cuộn, anh ta phun ra một ngụm máu tươi và bị nội thương không nhẹ.

Ngay sau đó, Tả Chí Kiên không còn sức chống đỡ nữa, anh ta hơi thả lỏng tay thì đao gió vẫn ầm ầm xông tới, trong nháy mắt nó xuyên qua cánh tay phải Tả Chí Kiên như cắt băng tuyết!

Ngay sau đó Tả Chí Kiên kêu lên thảm thiết, cả cánh tay bị chặt đứt tận gốc rơi xuống đất, máu tươi phun mạnh từ trên trời xuống giống như mưa máu.

“Thiếu chủ!”



Bác Ân hô to rồi nhảy lên trời đỡ Tả Chí Kiên sau đó vững vàng đáp đất và vội vàng cầm máu cho Tả Chí Kiên.

Sắc mặt Tả Chí Kiên trắng bệch, mồ hôi hột trên trán lớn chừng hạt đậu chảy xuống như nước, đau đớn khiến cả gương mặt anh ta trở nên vặn vẹo: “Tôi… tôi thua rồi, tôi không tin, tôi không tin đâu…”

“Quyết đấu kết thúc, thắng bại đã rõ, ngay cả cánh tay anh cũng bị chém đứt, ai thắng ai thua nhìn là hiểu ngay, sao có thể chỉ dựa vào một câu không tin của cậu là có thể không thừa nhận chứ?”

Trần Gia Bảo vẫn ung dung nhàn nhã đứng chắp tay lại.

“Anh… anh giả vờ mình không biết võ, đồ thứ giả heo ăn thịt hổ. Vô sỉ, đồ vô sỉ!”

Tả Chí Kiên điên cuồng mắng to, gân xanh trên trán lộ rõ.

Trần Gia Bảo vui vẻ đứng chắp tay từ từ trêu chọc anh ta: “Tôi từng nói tôi không biết võ lúc nào? Là anh tự nhận định tôi chỉ là người bình thường, thậm chí anh còn khiêu chiến tôi hòng lấy thực lực “bán bộ tông sư”

của mình để nhân cơ hội chém chết tình địch là tôi, thử hỏi rốt cuộc là ai vô sỉ đây?”

Sắc mặt Tả Chí Kiên càng thêm trắng bệch, anh ta bị Trần Gia Bảo hỏi nghẹn không trả lời được.

Trần Gia Bảo tiếp tục nói: “Tôi đã nói rồi, trong mắt tôi anh nhỏ bé như con kiến hôi, bây giờ anh đã tin chưa? Anh chỉ là “bán bộ tông sư”

mà lại muốn khiêu chiến cường giả tông sư chân chính như tôi, tôi đã chém một cánh tay và phế đi một nửa tu vi của anh, anh có phục không? Anh quyết đấu thua tôi thì phải thực hiện cam kết, kiếp này mãi mãi không được xuất hiện trước mặt Lục Bảo Ngọc nữa. Nếu không, Trần Gia Bảo tôi sẽ giết không tha!”

Vẻ mặt Trần Gia Bảo bễ nghễ, khí thế khiếp người làm Tả Chí Kiên khiếp sợ, anh ta tức đến mức không thở nổi, đột nhiên trước mắt tối sầm rồi hôn mê bất tỉnh.

Trần Gia Bảo lắc đầu nói: “Chỉ nghe mấy câu nói mà ngất xỉu vì tức, e rằng người nhỏ mọn như thế cả đời khó đến cảnh giới tông sư lắm.”

Lục Hán Dương và Mã Hồng Mai cũng sợ đến ngẩn người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play