Huống chi, “Tiên vũ hợp tông quyết”

mà Trần Gia Bảo tu luyện vượt trội hơn tất cả các môn võ thuật trên thế giới và được sư phụ anh ca ngợi lên “trên chín tầng trời”, chưa kể đến việc anh còn có được truyền thừa bất tử của kiếm pháp… “Hồn nguyên kiếm kinh”. Theo kinh sách, sau khi tu luyện, anh có thể dung hợp võ đạo để đạt được kiếm bất tử, một kiếm phá vỡ hư không, sau đó đập tan bầu trời, ba kiếm để trảm nhật nguyệt. “Đao quyết thuần dương ba mươi sáu quyết”

sao có thể so sánh ngang được chứ?

Vì vậy, Trần Gia Bảo vững vàng như một bàn thạch, vẻ mặt không chút dao động.

Tả Chí Kiên nghĩ rằng Trần Gia Bảo đang sợ hãi, anh ta cười đắc thắng, quay lại và nhìn Lục Bảo Ngọc với ánh mắt dịu dàng và nói: “Bảo Ngọc, anh không muốn giấu giếm. Anh đã thích em từ khi gặp em mấy năm trước, anh ngày đêm nhớ mãi không quên, cho nên lần này anh đến Tỉnh Thành, không vì việc gì khác, chủ yếu là đến nhà họ Lục cầu hôn, hy vọng Bảo Ngọc em có thể gả cho anh.”

Trước mặt mọi người cầu hôn!

Hơn nữa còn ở trước mặt của Trần Gia Bảo !

Trần Gia Bảo cau mày, trong lòng khó chịu, mặc dù Lục Bảo Ngọc và anh vẫn chưa chắc chắn về mối quan hệ nhưng nói đúng ra thì Lục Bảo Ngọc gần như không khác gì là người phụ nữ của anh cả. Bây giờ Tả Chí Kiên ngỏ lời cầu hôn với Lục Bảo Ngọc trước mặt anh, không khác gì công khai đào góc tường nhà anh.

Một tia sáng sắc bén lóe lên trong mắt Trần Gia Bảo.

Hương Giang và Châu Nguyệt Tâm đều cũng không vui vẻ gì, hành động của Tả Chí Kiên chắc chắn là tát vào mặt Trần Gia Bảo ở trước mặt mọi người.

Ánh mắt Lục Hán Dương tràn đầy giận dữ, anh ta đã sớm thấy Tả Chí Kiên đáng ghét nhưng anh ta biết Tả Chí Kiên là cậu ấm của dòng họ cổ đại, biết rằng lời phản đối của mình sẽ không có hiệu quả nhưng anh ta vẫn cả giận hừ một tiếng.

Nụ cười trên miệng Lục Bảo Ngọc dần dần biến mất, vẻ mặt không buồn cũng không vui, trầm mặc không nói tiếng nào.

Chỉ có Châu Nguyệt Tâm, người hiểu rõ Lục Bảo Ngọc nhất, biết rằng bất cứ khi nào Lục Bảo Ngọc xuất hiện bộ dạng này thì chính là lúc cô ta tức giận nhất.



Rõ ràng, với yêu cầu cầu hôn của Tả Chí Kiên, Lục Bảo Ngọc không chỉ có dáng vẻ thờ ơ mà còn đầy chán ghét.

Hai mắt Tả Chí Kiên sáng lên, nghĩ rằng Lục Bảo Ngọc đã có ý và đang cân nhắc nghiêm túc nên tiếp tục thêm củi vào lửa nói: “Chuyện này anh không muốn giấu giếm. Mấy năm trước, sư phụ em đã lấp lửng nói rằng muốn hứa hôn em cho anh. Kết hôn với anh đi, sư phụ của em hẳn là rất vui vẻ. Anh là cậu chủ của một dòng họ danh gia vọng tộc, còn em là con gái của dòng họ họ Lục giàu có hàng đầu, chúng ta không chỉ môn đăng hộ đối, mà sau khi hai ta kết hôn sẽ tạo nên một liên minh bền chặt giữa hai dòng họ. Thậm chí với sự giúp đỡ của dòng họ họ Tả, nhà họ Lục sẽ vượt nhà họ Phụng trở thành dòng họ đứng đầu Tỉnh Thành cũng không phải là không thể.”

Không thể không thừa nhận rằng những gì Tả Chí Kiên nói rất hấp dẫn và rất khó để bác bỏ.

Tả Chí Kiên tự hào về bản thân, rất tự tin dưới lời nói thuyết phục của anh ta, Lục Bảo Ngọc nhất định sẽ đồng ý với anh ta.

Đột nhiên, Lục Bảo Ngọc khẽ vuốt một sợi dây đàn, một tiếng “leng keng”

vang lên, một luồng sóng khí vô hình trào ra, Lục Bảo Ngọc cười nói: “Cậu chủ Tả…”

Khi cô ta mở miệng, là xưng hô xa lạ.

Chí Kiên khẽ nhíu mày, trong lòng có dự cảm không lành, trong mắt hiện lên một tia hàn ý.

Quả nhiên, Lục Bảo Ngọc tiếp tục mỉm cười và nói: “Bảo Ngọc cảm ơn tình yêu của cậu chủ Tả, nhưng rất tiếc, Bảo Ngọc không thể đồng ý với cậu vì trong lòng Bảo Ngọc đã có người khác rồi.”

Nói xong, Lục Bảo Ngọc dịu dàng như nước, yên lặng nhìn Trần Gia Bảo.

Bất kể ai nhìn thấy cảnh này đều sẽ biết rằng người yêu mà Lục Bảo Ngọc đang nói đến chính là Trần Gia Bảo.

Lục Hán Dương thở phào nhẹ nhõm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play