Kiều Toàn Tuấn tức giận, nói: “Trần Gia Bảo, cậu tính kế tôi, tôi sẽ không ký!”

“Tùy ông.”

Trần Gia Bảo cười nhẹ.

Ngay sau đó, Hương Giang ra tay trong nháy mắt và một con dao găm sắc bén xuất hiện trên cổ Kiều Tuấn Phong khiến sắc mặt Kiều Tuấn Phong vàng như đất vì sợ hãi.

“Tôi chỉ hứa với chị Phượng Hoa là không giết ông nhưng tôi chưa bao giờ nói không giết con trai ông. Bây giờ, ông có ký hay không?”

Trần Gia Bảo tự tin nói.

Sắc mặt Kiều Toàn Tuấn thay đổi trầm trọng, ông ta nói: “Thật đáng khinh, cậu đã uy hiếp tôi…”

“Sai rồi, đây không phải là uy hiếp, mà là ban ơn. Nếu không, tôi sẽ không cho ông một khoản tiền đủ để dưỡng già. Hơn nữa, nếu nói đến chuyện đê hèn, ông còn vượt xa tôi.”

Trần Gia Bảo nói.

Bên trong sảnh biệt thự được chiếu sáng rực rỡ.

Kiều Toàn Tuấn vừa tức giận vừa tuyệt vọng, thậm chí ông ta bắt đầu cảm thấy có chút hối hận.

Ngay từ đầu, đáng lẽ ông ta không nên chủ động chọc giận Trần Gia Bảo, nếu như vậy, ông ta sẽ không phải đối mặt với tình cảnh tuyệt vọng như ngày hôm nay!

“Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn. Một câu thôi, ký hay không ký?”

Trần Gia Bảo thản nhiên nói.

Cùng lúc đó, Hương Giang khẽ dùng sức, con dao găm trong tay cô ta đã cắt nhẹ qua cổ Kiều Tuấn Phong, ở vết cắt có một tia máu chảy ra.



Miệng vết thương khá nông, không thể gây mất mạng nhưng cũng đủ để khiến ông bà tổ tiên đời thứ hai của Kiều Tuấn Phong phải sợ mất mật.

“Bố… bố! Bố nhanh ký tên đi, nếu không con thực sự sẽ bị bọn họ giết chết…”

Khuôn mặt của Kiều Tuấn Phong vì sợ hãi mà vàng như đất, anh ta hoảng loạn nói không ra đầu ra đuôi. Nếu không phải cổ áo sau bị Hương Giang nhấc lên, chắc chắn bây giờ anh ta đã nằm bẹp trên mặt đất rồi.

Sắc mặt Kiều Toàn Tuấn biến đổi không ngừng, cuối cùng ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi ký!”

Sau khi dứt lời, ông ta cầm bút lên, ký tên của mình lên trên văn kiện, hơn nữa ông ta còn ấn cả dấu tay.

Khi làm xong điều này, dường như Kiều Toàn Tuấn mất hết năng lượng, ông ta ngồi im lìm trên ghế sofa.

Ông ta đã làm việc chăm chỉ trong nửa cuộc đời của mình và lần này tất cả đã coi như mất hết rồi.

Trần Gia Bảo nháy mắt với Hương Giang, Hương Giang hiểu ý anh. Cô ta vừa thả Kiều Tuấn Phong ra, một tiếng “bụp”, Kiều Tuấn Phong vì đứng không vững mà trực tiếp ngã bẹp dí trên mặt đất, vẻ mặt anh ta vẫn còn rất sợ hãi.

Trần Gia Bảo lắc đầu nói: “Nghĩ đến ông cụ Kiều Thanh Nguyên của nhà họ Kiều, tốt xấu gì ông ấy cũng là một ông trùm kinh doanh nổi tiếng ở tỉnh thành. Cậu là cháu trai của ông ấy mà lại chẳng có chút thành công gì, thật sự không biết đây là đáng buồn hay là buồn cười nữa.”

Trong lòng Kiều Tuấn Phong tràn đầy sợ hãi, nghe xong những lời này của Trần Gia Bảo, anh ta cũng nào dám phản bác lại?

Hương Giang bước tới, cô ta cầm tập văn kiện lên kiểm tra rồi nói với Trần Gia Bảo: “Ông chủ, đúng hết rồi.”

“Tốt lắm.”

Trần Gia Bảo đứng lên nói: “Tôi sẽ cho ông hơn ba mươi năm tỷ, cho dù các người muốn ở trong nước hay định cư ở nước ngoài, muốn đi nơi nào thì đi, tóm lại là không được ở trong tỉnh thành nữa. Và đặc biệt là không được xuất hiện trước mặt chị Phượng Hoa, nếu không các người sẽ tự gánh lấy hậu quả.”

Kiều Toàn Tuấn vò đầu bứt tóc, đột ngột ông ta đứng dậy khỏi ghế sô pha và hét lên một cách cuồng loạn: “Ba mươi năm tỷ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play