Miệng anh khẽ nở một nụ cười đùa giỡn, anh duỗi ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi mềm mại của Lê Thanh Vân.

Cơ thể nhỏ nhắn của Lê Thanh Vân khẽ run lên, điều đặc biệt là cô ta không cảm thấy chán ghét. Hơn nữa, khi nghĩ tới ngay sau đó cô ta sẽ cùng Trần Gia Bảo đi thuê phòng, cô ta cũng tạm chấp nhận một chút mập mờ này.

Nụ cười trên môi Trần Gia Bảo càng sâu hơn, anh nói: “Hoa càng đẹp thì càng phải hái vào thời điểm thích hợp nhất, như vậy mới không phải tiếc nuối. Cô nói có đúng không?”

“Đúng… anh nói đúng.”

Giọng nói của Lê Thanh Vân cũng run rẩy.

Đột nhiên, Trần Gia Bảo buông cô ta ra, anh mỉm cười nói: “Vậy nên, hãy đợi đến thời điểm thích hợp rồi mới đi thuê phòng nhé. Tôi tin rằng đến lúc đó cô nhất định sẽ nguyện ý làm như vậy chứ không phải như bây giờ, quan hệ chỉ vì thua cược.”

Lê Thanh Vân thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng cô ta cũng có chút mất mát.

“Nhưng…”

Lời nói của Trần Gia Bảo lại vang lên, trong lòng Lê Thanh Vân cũng lại trở nên căng thẳng, cô ta thấp giọng hỏi: “Nhưng cái gì?”

“Nhưng mà…”

Trần Gia Bảo Ngọcỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng nâng lên chiếc cằm mượt mà của cô ta. Anh nhìn vào đôi mắt vừa khẩn trương vừa thẹn thùng của cô ta rồi nói: “Tuy rằng việc thuê phòng tạm thời được miễn nhưng lần thua cược đầu tiên vẫn cần phải thực hiện.”

“Cái gì… vậy thua cược thì phải làm sao?”

Lê Thanh Vân chóng mặt, hoàn Toàn Tuấng có năng lực và kinh nghiệm như thường ngày, cô ta chỉ có thể thuận miệng nói theo lời của Trần Gia Bảo.

“Đó là…”



Trần Gia Bảo còn chưa nói xong, đột nhiên anh lại gần đôi môi xinh đẹp của Lê Thanh Vân và hôn một cái thật sâu.

Bùm!

Đầu óc của Lê Thanh Vân trở nên trống rỗng, đây là nụ hôn đầu tiên của cô ta, nó đã bị Trần Gia Bảo cướp đi, mà vấn đề mấu chốt nhất là cả hai đều không chính thức yêu nhau.

Mấy phút sau, Trần Gia Bảo mới do dự buông Lê Thanh Vân ra, anh mơ hồ nở nụ cười: “Rất ngọt ngào.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Thanh Vân nổi lên một rạng mây đỏ dày đặc, cô ta nằm trong vòng tay của Trần Gia Bảo, cắn chặt môi dưới rồi nói: “Đồ lưu manh.”

“Ha ha.”

Trần Gia Bảo ngẩng mặt lên trời khẽ cười, anh buông Lê Thanh Vân ra và nói: “Mau trở về chỗ ở của cô đi, tôi có việc phải làm nên không đưa cô đi được.”

“Ừm.”

Lê Thanh Vân cảm thấy hơi mất mát, trong lúc sửa sang lại bộ váy đen của mình, cô ta liếc nhìn Trần Gia Bảo rồi nói: “Tôi chờ một ngày nào đó anh hoàn toàn chinh phục được tôi.”

Nói xong, Lê Thanh Vân xoay người rời đi.

Hiện tại cô ta không muốn chinh phục Trần Gia Bảo nữa, cô ta biết rất rõ rằng người đàn ông có thể khiến các anh hùng của Hòa Bình phải cúi đầu và còn có thể chinh phục người con gái trời sinh kiêu hãnh như Lục Bảo Ngọc thì chắc chắn không phải là người mà cô ta có thể dễ dàng chinh phục.

“Tuy nhiên có thể được Trần Gia Bảo chinh phục cũng không tồi.”

Nghĩ đến đây, trong lòng Lê Thanh Vân có chút hưng phấn, cô ta rất mong đợi cuộc gặp gỡ tiếp theo với Trần Gia Bảo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play