Hai má của Hồng Liên hơi đỏ lên, cô ta cười khúc khích nói: “Anh Trần, đừng nghe những lời nhảm nhí của Kinh Đại Vĩ. Anh Trần là người ở trên cao, làm sao có thể giống với Hồng Liên, người chỉ được coi là cây dương liễu này được chứ. Chỉ cần được ngồi cùng bàn và uống với anh Trần đã là một vinh dự rất lớn đối với Hồng Liên rồi.”

“Ha ha.”

Trần Gia Bảo cười lớn, ánh mắt kiêu ngạo đảo quanh thân hình bốc lửa của Hồng Liên rồi nói: “Nếu cô chỉ được coi là cây dương liễu thì có lẽ trên thế gian này không có ai được coi là người đẹp rồi.”

Dưới ánh nhìn trần trụi của Trần Gia Bảo, thân thể thanh tú của Hồng Liên khẽ run lên, cả người giống như bị bàn tay của Trần Gia Bảo chạm vào, trên người phủ một lớp mồ hôi mỏng, lòng nóng bừng, không khỏi thầm rên rỉ.

Ở bên kia, sau khi nhìn thấy cảnh này thì Lê Thanh Vân càng tức giận hơn, đập đũa xuống bàn một lần nữa, tức giận mắng: “Hừ, đàn ông đều là đồ xấu xa, đồ xấu xa!”

Tạ Anh Dũng mỉm cười, xem ra không nên quá cưng chiều phụ nữ, nếu không hậu cung có thể xảy ra đám cháy bất cứ lúc nào.

Sau khi mọi người đã vào chỗ ngồi, ba lượt uống rượu, Kinh Đại Vĩ đã dẫn từng người một đến giới thiệu cho Trần Gia Bảo.

“Đây là những anh em của Cao Kiến Trạch ở thành phố Bình Hoa, họ đều là những người mạnh mẽ và hào phóng, thẳng thắn và rất ngưỡng mộ cậuTrần.”

“Anh ta là Uông Nghi Minh, người phụ trách thế giới ngầm của thành phố Trường Phong, người kiểm soát gần một phần ba câu lạc bộ, khách sạn, nhà nghỉ ở thành phố Trường Phong. Ở thành phố Trường Phong anh ta nói một sẽ không có người dám nói hai.”

“Còn người này là ông chủ của Thế giới ngầm của thành phố Vân Kinh, là một cao thủ và dưới anh ta có gần một nghìn anh em.”

“Người này là…”

Sau khi nghe Kinh Hoàng Vĩ nói hết tên này đến tên khác Lê Thanh Vân đã bị sốc.

Mặc dù đã biết những người này đều là những người nổi tiếng từ lâu, nhưng sau khi nghe Kinh Đại Vĩ giới thiệu cụ thể, cô ta mới nhận ra thân phận và lai lịch của những người này thật ghê gớm. Thậm chí, trong lòng cô ta cũng biết rất rõ rằng nếu là trước đây, cô ta sẽ không có đủ tư cách ngồi cùng bàn và uống với những nhân vật lớn này.



Tuy nhiên, rất nhiều cao thủ đến nương nương nhờ và tuân theo mệnh lệnh của Trần Gia Bảo, tuy rằng Trần Gia Bảo còn chưa đến hai mươi tuổi.

“Trần Gia Bảo rốt cuộc là người như thế nào vậy?”

Trong lòng Lê Thanh Vân tràn đầy kinh hãi.

Vị trí của Kinh Đại Vĩ tình cờ là ở bên cạnh Lê Thanh Vân, sau khi giới thiệu xong, anh ta ngồi vào vị trí của mình và thấy chân giò trước mặt mình đã bị “tứ mã phanh thây”

khiến ông ta không khỏi giật mình.

Lê Thanh Vân liếc nhìn Trần Gia Bảo, cô ta cắn môi dưới, tuy rằng trong lòng không có cảm giác gì nhưng cô ta không nén được sự tò mò, cô ta quay đầu lại hỏi: “Ông Kinh, tại sao ông lại coi trọng Trần Gia Bảo như vậy? Cho dù anh ta là người giỏi y thuật và có Tạ An Tường, được người đứng đầu nhà họ Tạ ủng hộ nhưng mọi người đều là các ông chủ lớn của thế giới ngầm, cũng không nên quá coi trọng Trần Gia Bảo như vậy chứ?”

“Dòng họ nhà họ Tạ hỗ trợ?”

Kinh Đại Vĩ lắc đầu cười: “Mặc dù nhà họ Tạ cũng được coi là nhân vật lớn ở thành phố Hòa Bình, nhưng ngoài Hòa Bình ra thì có bao nhiêu người nể mặt nhà họ Tạ chứ? Đầu tiên không nhắc tới việc tôi là Kinh Đại Vĩ, ngay cả Thành Trọng là người đứng đầu ở thành phố An Hà hoặc là “Nhện Hồng”

Hồng Liên của thành phố Thanh Trì, người nào mà không phải là người có địa vị cao? Chỉ riêng thế lực của gia đình họ Tạ ở thành phố Hòa Bình không đủ để khiến họ phải cúi đầu. Chưa kể đến toàn bộ thế giới ngầm của tỉnh Hòa Bình.

Nói trắng ra, trước toàn bộ thế giới ngầm của tỉnh Hòa Bình, nhà họ Tạ quá nhỏ để có thể lọt vào mắt chúng tôi, sao cậu Trần có thể coi nhà họ Tạ là hậu thuẫn của mình được?”

“Vậy thì… vậy thì sao ông lại…”

Lê Thanh Vân hoàn toàn sững sờ, sau đó cô ta mới phát hiện thì ra mình biết rất ít về Trần Gia Bảo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play