Một lúc sau, lửa đã cháy đủ, hương đan biến thành chất khí màu trắng, dường như ở trong toàn bộ phòng ngủ có chất hòa hợp, làm cho người ngửi cảm thấy sảng khoái.

“Lấy tinh hoa của nhật nguyệt, cảnh kì diệu thứ hai đến, báu vật kì diệu, thần đan xuất hiện.”

Hai tay Trần Gia Bảo kết ấn, ngọn lửa biến mất, đồng thời đan khí tỏa ra đầy phòng, giống như cá voi hút nước, ùn ùn bị hút vào bên trong đỉnh, ngưng tụ lại thành mười hai viên đan dược màu đỏ thẫm.

Chỉ nhìn phẩm chất của viên đan dược thôi cũng có thể cảm nhận được dồi dào sức sống ẩn chứa trong đó.

Trong mắt Trần Gia Bảo lại có vẻ thất vọng, cau mày nói: “Quả nhiên là mình tự đề cao mình quá, thiếu đi mất mấy loại dược liệu quan trọng, vẫn là không luyện ra được “Huyền Dương đan”. Có điều, mặc dù là một sản phẩm thất bại nhưng để chữa trị bệnh của bác Trung thì có lẽ là dư sức làm được.”

Trần Gia Bảo quyết định đặt tên cho sản phẩm ra lò thất bại này là “Tiểu Huyền Dương đan”.

Sở dĩ gọi là “Tiểu Huyền Dương đan” là bởi vì so với “Huyền Dương đan” thật sự thì hiệu quả chênh lệch cả trăm lần. Đối với Trần Gia Bảo mà nói, tác dụng cũng không nhiều.

Sau khi Trần Gia Bảo tiện tay tinh luyện ra “Cố Tinh Hoàn” liền bỏ một viên “Tiểu Huyền Dương đan” vào trong miệng, sau đó ngồi yên bắt đầu tu luyện. Mặc dù không có cách nào để đột phá, nhưng ít nhiều có vẫn hơn không.

Sáng ngày thứ hai, Trần Gia Bảo xin Đàm Ánh Nguyệt cho nghỉ một ngày, sau đó gọi điện cho Hàn Đông Vy bảo cô đến đón mình.

Hàn Đông Vy vẫn chưa biết Trần Gia Bảo chuyển vào biệt thự, nên sau khi dựa theo địa chỉ Trần Gia Bảo chỉ định thì thật sự giật mình.

Phải biết rằng cô làm giám đốc ba năm ở trung tâm thương mại Hòa Bình, bây giờ lên làm tổng giám đốc, nhưng lương của mấy năm này cộng lại cũng không đủ để mua được căn biệt thự này, mà Trần Gia Bảo chỉ dùng thời gian mấy ngày ngắn ngủi, thật sự là tài giỏi hơn so với người thường.

Nhìn thấy ánh mắt của Hàn Đông Vy đầy vẻ kinh ngạc và kính nể thì trong lòng Trần Gia Bảo cũng âm thầm đắc ý.

Trên đường đi, Trần Gia Bảo phát hiện sắc mặt của Hàn Đông Vy không tốt lắm mà vành mắt lại biến thành màu đen, hiển nhiên là tối hôm qua thức khuya.



“Chị Vy, gần đây chị có chuyện gì buồn sao?” Trần Gia Bảo quan tâm hỏi.

“Không có việc gì.” Hàn Đông Vy cười miễn cưỡng.

Trần Gia Bảo gật đầu, nói ra: “Có chuyện gì thì có thể nói với tôi, mặc kệ có chuyện gì buồn thì tôi cũng cố gắng giúp chị giải quyết.”

“Gia Bảo, cám ơn cậu.” Hàn Đông Vy cảm kích nói, bên trong đôi mắt cũng xuất hiện tia sáng.

Khóe miệng Trần Gia Bảo xuất hiện nụ cười ôn hòa trong trẻo.

Đưa Trần Gia Bảo đến trước cửa nhà họ Tạ thì Trần Gia Bảo mới xuống xe.

“Gia Bảo.”

Đột nhiên, phía sau truyền đến giọng nói của Hàn Đông Vy.

Trần Gia Bảo quay người nhìn lại thì thấy Hàn Đông Vy đang đứng ở bên cạnh xe, mái tóc đen nhánh xõa ra, quyến rũ cười nói: “Không thì hẹn hò sớm đi, buổi tối hôm nay tôi đi đón cậu.”

Ban đêm? Hẳn là…

Trong mắt Trần Gia Bảo xuất hiện vẻ ái muội.

“Thằng nhóc lưu manh này, nghĩ lung tung gì đấy hả?” Hàn Đông Vy khẽ mắng một tiếng rồi lái xe rời đi.

“Nhưng tôi không nói gì thì tại sao chị lại biết tôi nghĩ lung tung?” Trần Gia Bảo vui đùa cười nói, trong lòng càng thêm mong chờ cuộc hẹn tối hôm nay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play