Tiếp đó Trần Gia Bảo đứng dậy, sắc mặt trầm xuống, nói: “Vừa rồi tôi đã khuyên cô đừng quá kiêu ngạo ở trước mặt tôi bởi vì cô hoàn toàn không có khả năng phách lối với tôi, nhưng cô chẳng những tự cho là đúng mà còn nói lời ác độc nên đã khiến tôi rất tức giận.”

“Vậy thì thế nào?” Mã Hồng Mai đắc ý cười nói: “Ở trước mặt nhà họ Lục, đừng nói là…”

Đột nhiên cô ta còn chưa nói hết lời thì Trần Gia Bảo đã ra tay nhanh như gió, chỉ nghe “chát” một tiếng, anh tát Mã Hồng Mai một bạt tai với tiếng vang vô cùng to rõ.

Lần này nhóm Mã Hồng Mai và Mã Cảnh Hồng thất kinh ngẩn người, không nghĩ tới Trần Gia Bảo biết rõ Mã Hồng Mai sắp đính hôn với Lục Hán Dương mà vẫn dám ra tay.

Chẳng lẽ anh không sợ nhà họ Lục trả thù?

Lê Thanh Vân biết Trần Gia Bảo vì mình nên mới phải ra tay đánh người nên trong lòng tràn đầy cảm động, đồng thời ánh mắt nhìn Trần Gia Bảo cũng khác.

“Anh… anh dám đánh tôi?” Mã Hồng Mai ôm mặt, trong ánh mắt thoáng qua ý thù hận thấu xương.

Trần Gia Bảo cười khinh thường, nói: “Không nói đến việc cô vẫn chưa phải là người nhà họ Lục, cho dù bây giờ cô đã kết hôn với Lục Hán Dương thì Trần Gia Bảo tôi cũng không đánh lầm!”

“Mày dám đánh tao á, mày lại dám đánh tao ư. Từ nhỏ đến lớn, ngay cả bố tao cũng chưa đánh tao bao giờ mà một thằng chó chết như mày lại dám cho tao một cái bạt tai ư? Tao phải giết mày, thái mày thành món thịt hầm cho lợn ăn!”

Mã Hồng Mai rất tức giận, cả người run lên, bây giờ cô ta đã hoàn toàn ở trong trạng thái điên cuồng.

Mã Cảnh Hồng lập tức lớn giọng nói: “Mau, các người mau chém chết thằng chó Trần Gia Bảo kia đi!”

Vô số người đàn ông cao lớn mặc áo đen như thủy triều lao đến vây xung quanh Trần Gia Bảo với những thanh mã tấu sáng lóa.

Lê Thanh Vân sợ tới mức hét lên thất thanh, cô ta không nỡ nhìn cảnh Trần Gia Bảo bị chém chết, vội vàng nhắm mắt lại.

“Đúng là một đám ô hợp.”

Trần Gia Bảo tỏ vẻ khinh thường, đang chuẩn bị ra tay thì đột nhiên, đằng sau đám người vang lên một giọng nói chứa đầy sự gấp gáp, sợ hãi cùng nhiều cảm xúc khác: “Dừng tay, các người mau dừng tay cho tôi!”



Giọng nói này có vẻ rất uy nghiêm, đám đàn ông to lớn vốn đang lao về phía Trần Gia Bảo kia ào ào dừng tay trong sự kinh ngạc.

Lúc này Lê Thanh Vân mới mở mắt ra, thở phào nhẹ nhõm. Cô ta đứng dậy bên cạnh Trần Gia Bảo, nói: “Ban nãy dọa chết tôi rồi, nếu không phải có người hô lên một tiếng thì phỏng chừng cái mạng nhỏ của anh đã không còn nữa rồi.”

“Cô nói sai rồi, nếu không có tiếng hô kia, không phải tôi mà là tính mạng của đám người kia phải dừng lại ở đây mới đúng.”

Trần Gia Bảo lắc đầu. Anh rất quen thuộc với giọng nói kia, vì thế anh cũng biết rõ chủ nhân của nó, lúc này trong lòng người đó hẳn là đang ngập tràn sự sợ hãi.

“Cái mạng này của anh sắp không giữ được rồi mà anh vẫn có tâm trạng khoác lác sao? Như vậy thú vị lắm sao?”

Lê Thanh Vân cắn đôi môi đỏ mọng của mình, không kìm được mà trừng mắt nhìn Trần Gia Bảo một cái.

Trần Gia Bảo chỉ thờ ờ liếc nhìn cô ta một cái, đáp: “Cô có nhớ thứ đặt cược lần trước không?”

“Thứ đặt cược? Bây giờ là lúc nào rồi mà anh vẫn còn nhớ đến chuyện đó chứ? Hiện giờ người ta là dao thớt còn anh là cá thịt, anh thật sự cho rằng Mã Cảnh Hồng sẽ quỳ xuống xin lỗi anh sao?”

Lê Thanh Vân cảm thấy mình sắp điên lên rồi.

Trần Gia Bảo thản nhiên cười, cũng không giải thích gì.

Đột nhiên, Mã Hồng Mai giận dữ hét lên: “Là ai đang ra lệnh một cách bừa bãi vậy?”

Bây giờ cô ta rất phẫn nộ, đầu tiên Trần Gia Bảo đã tát cô ta một cái trước mặt mọi người, bây giờ lại có người ra lệnh bừa bãi, cản trở việc cô ta sai người chém chết Trần Gia Bảo. Lúc này cô ta đã không nhịn được mà lên tiếng mắng người.

“Đợi anh Lục Hán Dương quay về, phàm người dám ngang ngược bất kính với tôi, tôi sẽ khiến họ phải hối hận vì những hành động đó!”

Trong mắt cô ta lóe lên một tia điên cuồng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play