Lê Thanh Vân im lặng không nói gì một hồi. Trước kia Trần Gia Bảo kiêu ngạo thì cũng thôi đi, dù sao vẫn còn trẻ nên dễ bị tức giận. Nhưng tại sao một người trưởng thành, dày dặn kinh nghiệm như ông chủ Tạ vậy mà lại làm chuyện điên rồ cùng Trần Gia Bảo chứ?

“Đều tại Trần Gia Bảo lây bệnh mà. Thật tức chết đi được!”

Lê Thanh Vân hung hăng trừng mắt nhìn Trần Gia Bảo đang đứng đằng sau lưng.

Ở bên này, sự chú ý của Mã Cảnh Hồng toàn bộ đều dừng trên người Trần Gia Bảo. Tuy ông ta đeo một cặp kính viền vàng nhưng vẫn dùng ánh mắt bỉ ổi như trước nhìn Trần Gia Bảo từ trên xuống dưới, trong mắt hiện lên ý khinh thường, nói: “Buồn cười thật, tuổi cậu cũng không lớn nhưng giọng điệu thì lại không hề nhỏ. Cậu nghĩ cậu là ai chứ, phán quan ở dưới địa phủ à?

Vậy mà cũng dám ngồi phán tuổi thọ của tôi? Cậu nên biết hậu quả khi cậu nói những điều này với tôi chính là trực tiếp biến mất khỏi thế giới này. Nếu như cậu không muốn chết thì lập tức, ngay bây giờ quỳ xuống gọi hai tiếng ông nội cho tôi.”

Dưới ánh mắt của biết bao người vậy mà ông ta cũng dám đe dọa một cách trắng trợn và nhục nhã như thế.

Lê Thanh Vân không nén được một tiếng kêu sợ hãi, giống như kiến bò trên chảo nóng vậy. Nếu như người nhà họ Kiều và nhà họ Tần ở đây thì chắc chắn có thể xử lý hoàn cảnh khó khăn trước mặt này một cách thuận lợi. Nhưng mà Trần Gia Bảo và Tạ Anh Dũng cũng không biết sao lại phát điên, dường như không hề để đám người Mã Cảnh Hồng kia vào mắt.

Thật sự khiến Lê Thanh Vân vừa bực vừa cuống.

Trần Gia Bảo chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Vậy thì ông lại không biết người đang đứng trước mặt ông đây là kiểu người luôn ăn trên ngồi trước rồi. Chỉ cần một câu nói của Trần Gia Bảo tôi đây cũng đủ để ông chết rồi. Nếu như ông không tin thì có thể thử một lần.”

“Mẹ nó, ông đã cho mặt mũi còn không biết thân biết phận. Vậy thì ông đây sẽ đánh cậu đến tàn phế, sau đó luân phiên cưỡng hiếp cô bé đằng sau cậu.”

Mã Cảnh Hồng cực kỳ tức giận, trực tiếp xách cái ghế dựa ở bên cạnh lên ném về phía đầu Trần Gia Bảo.

Lần ném này vừa nhanh vừa mạnh, chứa đầy sức lực. Có thể thấy nó đã được Mã Cảnh Hồng tập luyện một thời gian dài.

Lê Thanh Vân liền kêu lên sợ hãi, nhắm mắt lại không dám nhìn.



Tạ Anh Dũng lắc đầu, ánh mắt nghiền ngẫm, nhẹ giọng khinh thường nói: “Ông ta còn dám chủ động đánh nhau với Trần Gia Bảo, thật là ngu xuẩn.”

Khi thấy cái ghế sẽ lập tức đập vào đầu Trần Gia Bảo đến máu chảy đầu rơi, trên khuôn mặt hèn hạ của Mã Cảnh Hồng đã bắt đầu xuất hiện sự đắc ý cùng vẻ mặt khát máu.

Bỗng nhiên một bàn tay trắng nõn với những ngón tay thon dài xuất hiện ở trong tầm mắt của Mã Cảnh Hồng và những người đằng sau ông ta. Ngay sau đó, đôi tay này giơ lên cầm ghế dựa.

Một tay Trần Gia Bảo cầm lấy ghế, vẻ mặt khinh thường, giọng điệu lạnh lùng nói: “Là ai cho ông can đảm đến đánh nhau với tôi thế?”

“Gì cơ?”

Mã Cảnh Hồng hoảng sợ muốn lấy lại ghế dựa nhưng rút mấy cái thấy nó không hề động đậy thì không khỏi càng kinh hoàng hơn.

Trong nháy mắt, tay còn lại của Trần Gia Bảo đột nhiên nắm lấy tóc của Mã Cảnh Hồng, cầm đầu của ông ta rồi dùng sức đập mạnh xuống bàn ăn bằng gỗ màu đen.

Mọi người chỉ nghe thấy “Uỳnh”

một tiếng, dường như ngay cả cái bàn ăn bằng gỗ này cũng rung lên. Trong chớp mắt, Mã Cảnh Hồng kêu lên một tiếng thảm thiết, máu đằng sau gáy chảy như suối.

Lê Thanh Vân vẫn nhắm chặt hai mắt lại. Lúc đầu cô ta còn tưởng là tiếng kêu thảm thiết đó là của Trần Gia Bảo nên tim không khỏi đập nhanh, nhưng sau đó cảm thấy giọng điệu hình như không giống lắm. Lê Thanh Vân dè dặt mở hai mắt ra, sau khi nhìn thấy một màn trước mắt, trước tiên là thở phào nhẹ nhõm nhưng ngay sau đó trong lòng thấy kinh hãi.

Ở đằng kia, vẻ mặt Tạ Anh Dũng vẫn như cũ, giống như đã biết trước sẽ xảy ra việc này rồi.

Đám người Mã Cảnh Hồng mang đến cũng bị sợ đến ngây người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play