Đột nhiên, tất cả mọi người đều sửng sốt và nhìn Trần Gia Bảo bằng ánh mắt đầy chế nhạo và thù địch.

Trần Gia Bảo đã trở thành kẻ địch chung của toàn thể mọi người ở đó chỉ với một câu nói!

“Gia Bảo…”

Kiều Phượng Hoa hơi lo lắng.

Trần Gia Bảo nhìn cô ta hiền hòa rồi an ủi cô ta: “Đừng lo lắng, việc còn lại giao cho tôi là được rồi.”

“Ừm!”

Kiều Phượng Hoa gật đầu mạnh, trong lòng cảm thấy ngọt ngào như được rót mật.

Đột nhiên, một người đàn ông trung niên mặt một bộ com lê màu đen tên là Vương Hoa nhìn thấy Kiều Toàn Tuấn liếc mắt ra hiệu thì đứng lên, lớn tiếng chỉ trích: “Cậu là ai?”

“Trần Gia Bảo.”

Trần Gia Bảo thản nhiên đáp lại.

Trần Gia Bảo?

Tất cả mọi người trong phòng họp đều vắt óc suy nghĩ nhưng vẫn không nhớ ra được Trần Gia Bảo là ai.

Vương Hoa cười lạnh lùng một tiếng, trong lòng đầy ý khinh miệt, ông ta nói: “Cậu là cái thá gì, có tư cách gì mà dám ngồi trong văn phòng làm việc của tập đoàn Kiều Thị chúng tôi khoa tay múa chân hả?”

“Ông hỏi tôi có tư cách gì sao?”



Trần Gia Bảo ngước mặt lên khẽ cười một tiếng rồi đột nhiên đứng bật dậy và lớn tiếng nói với vẻ kiêu ngạo: “Nếu như tôi nói tôi là ân nhân cứu mạng của Kiều Thanh Nguyên và cũng là bạn trai của Kiều Phượng Hoa thì sao? Hôm nay trước khi đến đây, ông cụ Kiều đã căn dặn tôi, bảo tôi qua đây giúp đỡ chị Phượng Hoa. Bây giờ, ông cảm thấy là tôi có tư cách hay không?”

“Nếu ông cũng như các vị ngồi ở đây vẫn nghi ngờ tôi không có tư cách thì chi bằng mọi người hãy đích thân gọi điện cho ông cụ Kiều để kháng nghị đi. Đương nhiên, chỉ cần mọi người gánh vác nổi hậu quả. Bây giờ tôi hỏi lại một lần nữa, có ai nghi ngờ về tư cách của tôi không?”

Kiều Phượng Hoa nghe thấy Trần Gia Bảo thừa nhận anh là bạn trai của cô ta trước mặt mọi người thì mặt cô ta ửng đỏ lên vì xấu hổ, đôi mắt tràn đầy niềm vui sướng, đặc biệt là khi cô ta thấy dáng vẻ Trần Gia Bảo vì mình mà đấu khẩu với mọi người thì cô ta lại càng nhìn càng thấy yêu hơn.

Mọi người lập tức cảm thấy nghẹt thở, trước đó họ đã từng nghe nói chứng bệnh mất trí nhớ của người già của ông Kiều Thanh Nguyên đã được một vị thần y trị khỏi, không ngờ người đó lại là Trần Gia Bảo.

Họ lén nhìn sang Kiều Toàn Tuấn nhưng lại thấy Kiều Toàn Tuấn không hề lên tiếng phản bác, vậy thì xem ra những lời Trần Gia Bảo nói đều là sự thật rồi.

Lập tức, mọi người ai nấy đều thấy bất ngờ, tiếp tục nhìn Trần Gia Bảo bằng ánh mắt dò xét.

Trần Gia Bảo cười lạnh lùng, chắp tay sau lưng và nói với vẻ mặt kiêu ngạo: “Nếu như mọi người đã không có gì để nói thì để tôi nói vậy. Trước đây chẳng phải mọi người đều lớn tiếng tuyên bố chỉ cần chị Phượng Hoa làm chủ tịch thì mọi người sẽ từ chức sao?”

“Vậy được, bây giờ tôi cho mọi người một cơ hội, bất luận mọi người là ai và đang đảm nhiệm chức vụ gì, chỉ cần hôm nay mọi người đưa đơn nghỉ việc thì tôi sẽ chấp nhận hết tất cả. Đất nước này rộng lớn có tới mấy tỷ người, dù cho tập đoàn Kiều Thị không có mọi người thì cũng có thể phát triển ổn định như thường. Bây giờ hãy nói cho tôi biết, ai từ chức, ai ở lại?”

Mấy người Vương Hoa vốn vẫn còn hống hách giờ thì đột nhiên không lên tiếng nữa, thậm chí Vương Hoa còn lẳng lặng ngồi xuống ghế lại, cúi gằm đầu, đến thở mạnh một cái cũng không dám.

Nói đùa, Trần Gia Bảo không chỉ là ân nhân cứu mạng của ông Kiều mà còn là cháu rể của nhà họ Kiều được ông cụ Kiều chấm. Không nói những chuyện khác, chỉ đơn giản nhằm vào điểm này thôi thì cũng đủ thấy ông cụ Kiều nhất định vô cùng để tâm đến ý kiến của Trần Gia Bảo, nếu thật sự giả vờ muốn từ chức thì đến lúc đó chắc sẽ không có nước mắt để khóc nữa.

Kiều Toàn Tuấn biết đám thuộc hạ tâm phúc của ông ta đã bị Trần Gia Bảo làm cho hoảng sợ, nếu giờ ông ta còn không ra mặt thì chỉ e là tình thế sẽ mất kiểm soát.

Kiều Toàn Tuấn mới nghĩ đến đây thôi thì đã lập tức đứng dậy làm người giải hòa, ông ta cười hehe rồi nói: “Gia Bảo, cậu đừng hiểu lầm, mọi người cũng không có ý gì khác, chẳng qua là Phượng Hoa còn quá trẻ, chưa lăn lộn trên thương trường được bao lâu, kinh nghiệm đấu đá trên thương trường vẫn chưa phong phú, mà tập đoàn Kiều Thị thì lại là một tập đoàn lớn nên mọi người khó tránh khỏi việc nghi ngờ năng lực của Phượng Hoa.

Hơn nữa, những người ngồi ở đây không chỉ đảm nhiệm những chức vụ quan trọng trong tập đoàn Kiều Thị mà cũng đồng thời là cổ đông của tập đoàn, nói cách khác, mọi người cũng đều là ông chủ, nếu như họ thật sự không muốn Phượng Hoa đảm nhiệm chức chủ tịch thì chỉ việc trực tiếp mở cuộc họp hội đồng quản trị, đề nghị bãi miễn chức vụ chủ tịch của Phượng Hoa là được rồi, cần gì phải dùng cách từ chức để uy hiếp chứ, cậu nói có phải không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play