Đột nhiên, bên ngoài phòng họp truyền đến một giọng nói lười biếng và có chút giễu cợt.

Nụ cười bên khóe miệng của Kiều Toàn Tuấn cứng đờ một lát, đôi mắt ông ta đột nhiên trợn trừng, nhìn về phía cửa phòng họp, trong lòng có linh cảm không tốt.

Ngay sau đó, cửa phòng họp được đẩy ra, Trần Gia Bảo và Kiều Phượng Hoa cùng nhau bước vào.

Mọi người có mặt trong phòng họp đều ngạc nhiên.

Đặc biệt là, lúc này Kiều Phượng Hoa đang mặc một bộ váy công sở màu trắng, dáng người hoàn mỹ nóng bỏng, đi một đôi giày cao gót mười centimet, mỗi bước đi của cô ta khiến sàn vang lên tiếng “bộp bộp”, cả người cô ta lộ ra khí chất nữ vương đầy quyền lực.

Hầu như đây là lần đầu tiên mấy người cổ đông này nhìn thấy Kiều Phượng Hoa, tất cả mọi người đều ngạc nhiên!

“Cô… tại sao cô chưa…”

Đôi mắt của Kiều Toàn Tuấn tràn đầy vẻ kinh ngạc, ông ta suýt chút nữa đã lỡ nói ra từ “chết”, ông ta vội vàng nuốt những từ đằng sau xuống.

Hai tay Trần Gia Bảo đút túi quần, ánh mắt anh mang theo sự tinh nghịch nhìn ông ta, cười nói: “Sao vậy, thấy chúng tôi tới có phải đã khiến ông cảm thấy rất thất vọng rồi không, cảm giác như bị ai đó tát vào mặt đúng không?”

“Làm sao… làm sao có thể như vậy chứ? Phượng Hoa có thể tới đây thân là chú ruột, tôi rất vui mừng.”

Kiều Toàn Tuấn cười miễn cưỡng, ông ta lập tức đổi thành ánh mắt tràn đầy sự quan tâm, ông ta nói với Kiều Phượng Hoa đang đứng bên cạnh Trần Gia Bảo: “Phượng Hoa, sao bây giờ cháu mới tới đây? Có phải nửa đường cháu gặp rắc rối gì không? Cháu không bị thương ở đâu chứ?”

Khóe miệng Kiều Phượng Hoa khẽ nở một nụ cười, nhưng ánh mắt lại nghiêm nghị, chế nhạo nói: “Chú hai đừng lo lắng, đúng là giữa đường Phượng Hoa có gặp phải một chút rắc rối, may mà có Gia Bảo ở bên cạnh nên không có vấn đề gì xảy ra, mọi chuyện đều xử lí xong xuôi rồi.”

Trên đường đến đây, Kiều Phượng Hoa đã nghe Trần Gia Bảo phân tích và biết rằng vụ tai nạn xe hơi mà suýt giết chết cô ta rất có thể là do kế hoạch của Kiều Toàn Tuấn. Cô ta không nghĩ rằng người thân ruột thịt của mình sẽ vì lợi ích mà làm ra chuyện điên cuồng như vậy, trong lòng cô ta vừa buồn vừa phẫn nộ.



“Hóa ra là Trần Gia Bảo đã cứu Kiều Phượng Hoa. Mẹ kiếp, Trần Gia Bảo hết lần này đến lần khác làm hỏng việc tốt của mình, thật là đáng chết. Sau này nhất định phải khiến cho Trần Gia Bảo chết không có chỗ chôn!”

Trong lòng Kiều Toàn Tuấn tràn đầy sự tức giận đối với Trần Gia Bảo, nhưng vẻ mặt ông ta vẫn không thay đổi nói: “Thôi, tuy rằng Phượng Hoa để mọi người đợi lâu như vậy là điều không nên nhưng dù sao thì bây giờ cũng đã đến rồi, cuộc họp hội đồng quản trị sẽ chính thức bắt đầu.”

Sau khi nói xong, Kiều Toàn Tuấn tự nhiên ngồi vào vị trí chủ tịch, không quan tâm đến Kiều Phượng Hoa đang đứng bên cạnh.

Trần Gia Bảo khẽ cau mày, ông Kiều đã chỉ định Kiều Phượng Hoa làm chủ tịch, bây giờ Kiều Toàn Tuấn lại cố tình chiếm ghế chủ tịch trước mặt Kiều Phượng Hoa như vậy chắc chắn là để làm Kiều Phượng Hoa khó xử!

Quả nhiên, tất cả mọi người có mặt ở đây đều tỏ vẻ chế giễu, chờ đợi xem phản ứng của Kiều Phượng Hoa.

Kiều Phượng Hoa tức giận, nhưng Kiều Toàn Tuấn dù sao cũng là bậc cha chú của cô ta nên cô ta không thể trực tiếp bắt Kiều Toàn Tuấn đứng dậy trước mặt mọi người, cô ta xấu hổ đứng đó một lúc.

“Tránh sang một bên!”

Đột nhiên, Trần Gia Bảo nhìn Kiều Toàn Tuấn, nói với giọng điệu trịch thượng!

Kiều Toàn Tuấn sửng sốt, cau mày hỏi: “Cậu nói cái gì?”

“Tôi nói tránh ra, vị trí này không phải vị trí ông nên ngồi.”

Trần Gia Bảo nói.

Kiều Toàn Tuấn tức giận nói: “Đùa à, tôi là chủ tịch tập đoàn Kiều thị vậy mà cậu dám nói tôi tránh ra?”

Trần Gia Bảo cười lạnh, ánh mắt dần dần trở nên khinh thường, nói: “Trước ngày hôm nay, ông tất nhiên là chủ tịch tập đoàn Kiều Thị và đương nhiên vị trí này cũng là của ông, nhưng từ nay về sau tập đoàn Kiều Thị đổi chủ, chức vị chủ tịch là do Phượng Hoa nắm giữ, đây cũng là do ông cá cược thua tôi và đây cũng là do chính ông Kiều đưa ra chỉ thị. Ông không phục sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play