Kiều Tuấn Phong thực sự câm miệng lại, anh ta thở dài một hơi, trong lòng thầm nói: “Chị Phượng Hoa, muốn trách thì trách Trần Gia Bảo. Chính anh ta đã nâng chị lên làm chủ tịch tập đoàn nhà họ Kiều, cũng chính anh ta đã đẩy chị vào địa ngục…”

Ngày thứ hai, mây đen bao phủ kín trời, giống như đang muốn nghiền nát thành phố bên dưới nó.

Trần Gia Bảo đưa theo Hương Giang đi đến nhà họ Kiều từ sớm, vừa tới sân biệt thự nhà họ Kiều, đột nhiên một làn gió thơm phả vào mặt làm say lòng người.

Ngay sau đó là Kiều Phượng Hoa giống như một viện ngọc Nephrite cả người đầy đặn, cô ta mặc chiếc váy đen bó sát eo, nhào vào vòng tay của Trần Gia Bảo một cách đầy phấn khích. Hai tay ôm lấy cổ Trần Gia Bảo, đôi má xinh đẹp ửng hồng cùng với đôi mắt đắm đuối, ngọt ngào nói: “Gia Bảo, cảm ơn anh!”

Dứt lời, Kiều Phượng Hoa đã không nhịn được mà dâng lên một đôi môi thơm ngát, nhẹ nhàng hôn lên má Trần Gia Bảo.

Đối với Kiều Phượng Hoa mà nói, hôn ước với nhà họ Trác ép cô ta đến khó thở, thậm chí còn khiến cô ta không ngừng cảm nhận được sự lạnh lẽo của thế giới, không thể nhìn thấy một chút hy vọng nào.

Tuy nhiên, vào lúc Kiều Phượng Hoa tuyệt vọng nhất, Trần Gia Bảo lại giống như một anh hùng trong truyền thuyết giáng xuống từ một đám mây đầy màu sắc trên trời, xé bỏ hôn ước giữa cô ta với nhà họ Trác, cứu Kiều Phượng Hoa thoát khỏi ngọn lửa nóng rực.

Có thể nói, trái tim của Kiều Phượng Hoa sớm đã gắn chặt với Trần Gia Bảo.

Nụ cười ấm áp nở trên khóe miệng Trần Gia Bảo, hai tay anh vô thức ôm lấy eo của Kiều Phượng Hoa, nói đùa rằng: “Sớm biết cách cảm ơn của Phượng Hoa ướt át thế này, tôi đã đến nhà họ Trác xé bỏ hôn ước từ lâu rồi, sao còn đợi đến ngày hôm nay?”

“Không đứng đắn chút nào.”

Kiều Phượng Hoa mắng nhẹ một cái, sắc mặt đột nhiên nổi lên rặng mây đỏ, vươn tay nhéo nhéo thịt mềm ở eo Trần Gia Bảo, dùng lực chỉ giống như nhéo một con kiến, đối với Trần Gia Bảo chẳng khác gì mát xa.

“Ha ha, cậu đến rồi sao Gia Bảo?”

Đột nhiên, Kiều Thanh Nguyên cùng Kiều Ngọc Nghi bước ra từ trong biệt thự.



Có thể thấy sau khi được Trần Gia Bảo chẩn đoán và điều trị, cơ thể Kiều Thanh Nguyên rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều. Sắc mặt hồng hào, khỏe mạnh hơn bình thường.

“Ôi …”

Kiều Phượng Hoa kêu lên một tiếng, nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của Trần Gia Bảo, khuôn mặt của đỏ au nóng rực lúc này đẹp không sao tả siết.

“Khụ khụ, ông không nhìn thấy gì cả, hai người tiếp tục đi.”

Đôi mắt của Kiều Thanh Nguyên ám muội, trêu chọc Kiều Phượng Hoa.

“Ông nội… không thèm để ý tới ông nữa, cháu đi thay quần áo đây.”

Kiều Phượng Hoa trong lòng vừa xấu hổ vừa vui mừng, xoay người chạy như bay về phía biệt thự.

Nhìn thấy bóng lưng vui vẻ của Kiều Phượng Hoa, trong lòng Kiều Thanh Nguyên thoáng hiện lên một tia an ủi, sau đó xoay người nói với Trần Gia Bảo: “Gia Bảo, cậu đi cùng tôi.”

Trần Gia Bảo gật đầu, cùng bước vào biệt thự nhà họ Kiều, ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.

Kiều Thanh Nguyên nói thẳng: “Gia Bảo, hôm nay là ngày mà Phượng Hoa lên làm chủ tịch tập đoàn nhà họ Kiều. Với những gì tôi biết về Toàn Tuấn, nó nhất định sẽ ngăn cản Phượng Hoa bằng mọi giá.

Mặc dù Phượng Hoa là cháu gái của tôi, nhưng quan điểm sống của Kiều Thanh Nguyên tôi là ‘thiên hạ vạn vật, chỉ kẻ có năng lực mới có thể tồn tại’. Nếu Phượng Hoa thất bại trong trận chiến với Toàn Tuấn, vậy chỉ chứng tỏ rằng Phượng Hoa không đủ mạnh và không đủ tư cách để trở thành chủ tịch tập đoàn họ Kiều, vị trí chủ tịch tập đoàn họ Kiều vẫn sẽ là của Toàn Tuấn.”

Mặc dù Kiều Thanh Nguyên là một doanh nhân tiếng tăm lẫy lừng có mấy chục năm trên thương trường, nhưng Trần Gia Bảo vẫn mang thần thái tự nhiên, cười nhẹ lắc đầu: “Không, ông nhầm rồi. Chỉ có một người có thể ngồi vào vị trí chủ tịch tập đoàn, đó là Kiều Phượng Hoa. Bởi vì cô ấy có tôi ở bên cạnh!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play