Thấy người đến, Mục Lương Huy mừng rỡ vội vã đứng lên, đi đến trước mặt Mục Chí Cường, chỉ tay vào bóng lưng Trần Gia Bảo rồi nói: “Bố! Chính anh ta.”

Mục Chí Cường nhìn lên đầu con trai bảo bối thấy toàn máu là máu, ông ta xót vô cùng, khóe mắt vì căm phẫn mà giật giật, thấp giọng an ủi con trai: “Được rồi! Không sao rồi! Bố sẽ báo thù rửa hận giúp con sau đó đưa con đi viện.”

Nói xong, Mục Chí Cường nhìn về phía Trần Gia Bảo, quay mặt vào bên trong nên ông ta chỉ nhìn thấy lưng của anh. Người này hình như có chút quen mắt! Nhưng vì quá tức giận nên ông ta không nghĩ nhiều nữa mà cười lạnh nói: “Cậu kia! Cậu chắc biết bọn tôi không phải người mà cậu có thể đắc tội nhỉ?”

Vũ Như Vy và Hồ Vân Long vô thức gật đầu thừa nhận điều ông ta nói.

“Vậy ông có biết là…”

Trần Gia Bảo nói đoạn xoay người lại: “Ông đang nói chuyện với ai không? Mục Béo!”

Mục Chí Cường trông thấy mặt Trần Gia Bảo liền giật mình, ông ta dường như không thể tin được lại là anh.

Mục Béo? Mục Lương Huy và đám người Hồ Vân Long nghe được cách xưng hô của Trần Gia Bảo thì hơi kinh ngạc, rồi lập tức cười nhạo khinh thường, cho rằng Trần Gia Bảo quá tự cao tự đại rồi: “Con mẹ nó, Trần Gia Bảo mày nghĩ mày là ai mà gọi bố tao là Mục Béo? Mày có biết bố tao chỉ cần nói một câu, ngay lập tức những người ở đây sẽ đánh cho mày không ra hình người không, đến lúc đó chỉ e mẹ mày cũng không nhận ra mày đấy.”

“Thế ư?”

Trần Gia Bảo đứng lên thản nhiên nói tiếp: “Vậy nhưng tôi lại rất mong chờ đấy!”

Mục Chí Cường không thể ngờ rằng người trước mặt đây lại chính là Trần Gia Bảo, người mà tinh thông y học, tài năng hơn người, được Chu Kỳ Vân nể phục. Ngay lúc này ông ta cảm thấy kinh hãi tột độ, vậy mà Mục Lương Huy lại nói tiếp: “Mẹ nó!

Không thấy quan tài không đổ lệ phải không? Bố! Mau kêu người tẩn cho nó một trận đã đời, báo thù giúp con…”



Anh ta chưa nói xong thì ăn ngay một cái tát từ Mục Chí Cường. Ông ta quát Mục Lương Huy: “Báo thù? Báo cái đầu mày!”

Một lời nói này lại có thể gây ra phản ứng mạnh mẽ, đám người Hồ Vân Long, Trịnh Chính Phi sợ ngây người.

Mục Lương Huy che mặt, kinh ngạc giận dữ nói: “Bố, sao bố lại đánh con, Trần Gia Bảo ở bên kia cơ mà?”

Mục Chí Cường nổi giận quát: “Tao đánh mày đấy! Con mẹ nó mày chỉ biết gây phiền phức cho tao thôi.”

Mục Chí Cường mắng xong liền đạp Mục Lương Huy một cái làm anh ta ngã xuống mặt đất, trên trán ông ta lấm tấm mồ hôi, đến trước mặt Trần Gia Bảo nói: “Bác sĩ Trần! Con trai tôi không có mắt đã đắc tội với cậu! Mong cậu lượng thứ!”

Nghe xong lời này trong phòng xôn xao một trận, người người kinh ngạc!

Tổng giám đốc tập đoàn Thượng Thị, một doanh nhân nổi tiếng trong tỉnh, lập nghiệp từ hai bàn tay trắng thế mà lại ở trước mặt người khác xin lỗi Trần Gia Bảo? Nếu không phải tận mắt chứng kiến, bọn họ tuyệt đối không tin!

“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ Trần Gia Bảo lại có gia thế hiển hách, xếp thứ nhất trong giới hào môn, cho nên phụ nữ xinh đẹp ưu tú như Lâm Thanh Hà và Tần Thanh Nhã mới có thể cùng sánh đôi với anh ta?

Hồ Vân Long sau khi phát hiện ra chân tướng liền cảm thấy vừa kinh ngạc vừa hối hận. Mục Lương Huy và đám người Vũ Như Vy càng khiếp sợ đến nỗi không còn dám ho he… Lâm Thanh Hà vầ Tần Thanh Nhã nhìn nhau cười, trong lòng không khỏi có chút tự đắc.

Trần Gia Bảo khoanh hai tay trước ngực, nhàn nhã nói: “Ông có biết, con trai bảo bối của ông nói rằng phải làm cho tôi sống không bằng chết, đánh cho tôi người không ra người lại còn sỉ nhục bạn gái tôi không?”

“Trần…cậu Trần! Chuyện này là do tôi quản giáo không tốt, tôi nhất định sẽ giáo huấn lại nó, lấy lại công bằng cho cậu!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play