Đột nhiên Tạ Hoàng Dương lúng túng hỏi: “À đúng rồi, xem đầu óc tôi này, tôi quên hỏi, cậu Trần có biết cách chơi cờ vây không?”

Trần Gia Bảo trả lời khiêm tốn: “Không dám nói là giỏi, chỉ là biết sơ sơ ạ.”

“À không sao, mượn việc chơi cờ để kết bạn mà thôi, tôi sẽ nhường cậu.” Tạ Hoàng Dương cười xuề xòa, nhưng trong lòng ông lại hơi thất vọng.

Tạ Anh Dũng cười nói: “Cậu Trần, có lẽ cậu chưa biết rồi, bố tôi rất thích đánh cờ, tài đánh cờ cao siêu lắm, đến mức không ít tên tuổi tiếng tăm trong làng chơi cờ của quốc gia này đều không phải là đối thủ của ông ấy, bây giờ trình độ chơi cờ lại là gừng càng già càng cay, làm tôi lúc này cũng chẳng dám chơi cờ với ông cụ nữa.”

“Đâu có đâu có.” Tạ Hoàng Dương khiêm tốn phất tay, nhưng sự đắc ý kia sao có thể che giấu nổi.

Tạ Cẩm Tú càng không nể nang gì châm chọc Trần Gia Bảo, nói luôn: “Hừ, con thấy có mà, tốt nhất người nào đó dứt khoát nhận thua cho rồi, để đến lúc thua khỏi phải khóc nhè mất mặt.”

Trong ánh mắt Tạ Quốc Hùng cũng lờ mờ hiện lên cảm xúc khinh thường.

Thanh niên trai tráng đắc chí mà thôi, từ trước đến nay làm gì cũng suôn sẻ nên trong lòng cũng kiêu ngạo khinh người, cho nên xem thường bạn bè cùng trang lứa, huống chi Trần Gia Bảo còn nhỏ hơn anh ta không ít tuổi.

Mặc dù Trần Gia Bảo có y thuật cao siêu, nhưng trong mắt anh ta cũng chỉ dừng lại ở tài nghệ này mà thôi, thật sự tận đáy lòng anh ta không đánh giá cao Trần Gia Bảo.

Trần Gia Bảo đảo mắt một vòng, nhìn thấy hết thái độ và biểu cảm của người xung quanh, khóe môi nhếch lên nụ cười thần bí rồi nói: “Ông Tạ, chúng ta bắt đầu thôi.”

Từ nhỏ anh ở trên núi đã thường xuyên bị thầy lôi vào đánh cờ với ông, từ lâu đã luyện thành tài nghệ đánh cờ cực kỳ giỏi, phải đến cảnh giới đỉnh nhất là “Nhập thần” rồi.

Cờ vây có chín cấp độ, cấp độ cao nhất là Nhập thần, cấp độ thứ hai là Tọa chiếu, thứ ba Cụ thể, thứ tư Thông u, thứ năm Dụng trí, thứ sáu Tiểu xảo, thứ bảy Đấu lực, thứ tám Nhược ngu, thứ chín Thủ chuyết.

Trong số đó, người ta đồn rằng cảnh giới tuyệt diệu huyền huyễn nhất chính là “Nhập thần”.



Trong số chín cấp độ của cờ vây thì “Nhập thần” là đỉnh nhất!

Trần Gia Bảo nhận quân đen đi trước, khóe miệng nhếch lên nụ cười càng sâu sắc.

Đãã đến đẳng cấp nhập thần rồi, đánh cờ với các người đúng là có cảm giác người lớn ăn hiếp con nít quá.

Trần Gia Bảo nhẹ nhàng cầm quân cờ đi một nước.

Từ ban đầu Tạ Hoàng Dương cũng không để ý lắm.

Nhưng một lát sau, Tạ Hoàng Dương đã dần dần rơi vào thế bí, thời gian suy nghĩ càng lúc càng lâu, ngược lại với ông, Trần Gia Bảo lại nhẹ nhàng ung dung, thỉnh thoảng còn liếc qua vóc dáng nóng bỏng của Tạ Cẩm Tú, khiến Tạ Cẩm Tú vừa thẹn vừa giận.

Hai bố con Tạ Anh Dũng và con trai Tạ Quốc Hùng đang đứng bên cạnh xem cờ, trong lòng càng lúc càng ngạc nhiên, không ngờ Trần Gia Bảo lại giỏi như thế.

Đến giai đoạn nửa ván cờ thì Trần Gia Bảo đã nhanh chóng chiếm được nửa trận đấu rồi, đồng thời anh cũng chặt đứt đường lui của quân tướng cờ trắng.

Giờ phút này, thắng thua đã rõ.

Tạ Hoàng Dương hít một hơi, cười khổ nói: “Tôi thua rồi, mất công từ đầu tôi còn có lòng coi khinh cậu, nào ngờ cậu Trần lại có tài đánh cờ cao siêu như thế, càng tôn lên phẩm cách khiêm tốn của cậu Trần, so sánh với mình thì tôi xấu hổ quá.”

Thế mà ông nội lại thua?

Tạ Cẩm Tú hoảng hốt, không tài nào ngờ được rằng, ngoài y thuật thông thạo thì thậm chí Trần Gia Bảo còn chơi cờ vây giỏi đến mức này, đúng là giỏi đến mức tức chết người ta.

Tạ Anh Dũng càng thêm ngạc nhiên trong lòng, ông biết nhiều tin tức hơn so với Tạ Cẩm Tú, biết y thuật của Trần Gia Bảo tài ba, còn là cao thủ võ đạo, nhưng cũng không ngờ lại là một nhân vật không tầm thường trong làng chơi cờ vây, đúng là không biết người thầy đẳng cấp đến mức nào mới có thể đào tạo được học trò ưu tú thế này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play