Thật ra nguyên nhân ông ta thay đổi quy tắc ngay phút cuối rất đơn
giản, đó là muốn tạo cho Trần Gia Bảo đủ áp lực, từ đó xem thử giới hạn
trình độ y thuật của Trần Gia Bảo rốt cuộc ở mức nào, để từ đó nắm chắc
trong lòng.
Đương nhiên cũng chỉ có đám người Lữ Tùng Bách mới thoáng đoán được
dụng ý của ông, những người khác còn tưởng rằng Lục Chí Đông là đang
nhằm vào Trần Gia Bảo.
Thậm chí không ít người còn âm thầm đoán, Lục Chí Đông làm thế này là muốn cho cháu gái Lục Tuyết Kha của mình có thể nhân cơ hội kéo điểm
lên, nghĩ vậy, có không ít người cứ như cố ý vô tình mà nhìn về phía Lục Tuyết Kha, trong mắt lập lòe ánh sáng.
Lục Tuyết Kha dở khóc dở cười, tuy quy tắc này cực kỳ có lợi với cô
ấy, nhưng vừa nghĩ tới ông nội mình đã làm loại chuyện vô sỉ như vậy,
thì vẫn nhịn không được mà giậm chân nói: “Ông nội cũng thật là, không
ngờ lại ở trước mặt mọi người tuyên bố quy tắc thế này, đây chẳng phải
rõ ràng đang nhằm vào Trần Gia Bảo sao? Cho dù sau cùng mình kiếm được
điểm rồi, thì đó cũng là thắng không hay ho, hơn nữa còn không thiếu
người ở đằng sau bàn tán, ông nội mình thật đúng là càng sống càng hồ đồ rồi.”
Sắc mặt Hứa Mỹ Hòa nghi ngờ, do dự nói: “Không đúng, theo những gì
mình hiểu về ông nội Đông, ông ấy là một tiền bối rất có cốt cách, không nên làm ra loại chuyện thế này mới đúng, nhưng đột nhiên lại tuyên bố
thay đổi quy tắc, đây rốt cuộc là chuyện gì?”
Trong này người hưng phấn nhất, đương nhiên là Đoạn Hạo.
Anh ta và Trần Gia Bảo kém nhau 30 điểm, vốn dĩ không còn chút cơ hội trở mình nào, nhưng bây giờ quy tắc bị sửa rồi, vốn dĩ cách biệt 30
điểm đã được xóa bằng, thậm chí còn có thể bỏ qua luôn cũng được.
‘Trần Gia Bảo, cây to đón gió, ngay cả hội trưởng Đông cũng nhìn mày
không vừa mắt nên mới sửa quy tắc rồi, hừ hừ, muốn trách cũng chỉ trách
mày quá huênh hoang, ngay cả hội trưởng Đông cũng chướng mắt mày, tóm
lại, quán quân của cuộc thi đông y này, nhất định là tao!’ Đoạn Hạo nắm
chặt nắm tay, trong lòng cực kỳ hưng phấn.
Bên này Đoạn Hạo còn đang hưng phấn, mà bên phía Tần Thi Vân thì suýt nữa tức đến bật cười, huơ huơ nắm đấm, tức giận đùng đùng nói: “Quy tắc mới mà hội trưởng Đông này sửa đổi rốt cuộc là có ý gì, đây chẳng phải
là rõ ràng đang chống đối anh rể sao, thật đúng là đáng hận!”
Khóe môi Lục Bảo Ngọc hiện lên nụ cười nghiền ngẫm, đột nhiên nói:
“Tôi không biết hội trưởng Lục có phải đang nhằm vào Gia Bảo hay không,
nhưng tôi biết cho dù quy tắc thay đổi thế nào, thì người thắng cuối
cùng, nhất định vẫn là Gia Bảo, bởi vì Gia Bảo đủ mạnh, mạnh đến mức có
thể bỏ qua quy tắc, mơ tưởng có thể thông qua việc đổi quy tắc để đánh
bại Gia Bảo, khó đó.”
Tần Thi Vân sững sờ, vô thức mà nhìn về phía Trần Gia Bảo, quả nhiên
chỉ thấy Trần Gia Bảo ngoại trừ nụ cười khổ lúc đầu ra thì bây giờ đã
khôi phục lại trạng thái bình thường, anh đứng tại chỗ, hai tay gập lại
sau lưng, giữa đầu mày tràn đầy khí chất hào hoa, có một loại tự tin và
cao ngạo cực kỳ ngông cuồng.
Khiến Tần Thi Vân không tự giác liền tim đập loạn xạ, trong mắt có tia ngưỡng mộ.
“Bác sĩ Bảo, quy tắc mới này hình như là chuyên môn nhằm vào anh đó.”
Phạm Mai nghi hoặc nói.
“Không sao.”
Trần Gia Bảo cười, cười rất tự tin, nói: “Tôi không quan tâm quy tắc
thay đổi ra sao, bởi vì từ đầu đến cuối, tôi vẫn luôn là người giẫm lên
quy tắc!”
Phạm Mai sững sờ, che giấu nụ cười nhẹ nơi khóe miệng nói: “Bác sĩ
Bảo thật có khí phách, vậy Mai liền mỏi mắt chờ mong, mong bác sĩ Bảo
đoạt được vòng nguyệt quế, nổi danh khắp nơi.”
“Cám ơn anh.”
Trần Gia Bảo lãnh đạm cười, trong lòng rõ ràng. Phạm Bạch tò mò hơn về Trần Gia Bảo.
Lúc này, Trịnh Minh Duy chào bệnh nhân thứ hai và nói: “Anh Vương, đến lượt anh. Anh có thể lên.”
Bệnh nhân thứ hai là một người đàn ông trung niên, bụng phệ, bước đến chỗ Trịnh Minh Duy cười lễ phép: “Bác sĩ Duy, vậy tôi sẽ làm phiền
anh.”
“Ông Vương lịch sự. Chúng tôi đã rất biết ơn ông đã trở thành tình
nguyện viên cho cuộc thử nghiệm Đông y. Đừng lo lắng, chúng tôi nhất
định sẽ cố gắng hết sức để chữa khỏi bệnh cho ông.”
Sau khi nói xong, Trịnh Minh Duy xoay người đối mặt với mọi người.
Bác sĩ giới thiệu: “Bệnh nhân này tên là Vương Minh Thành, từ năm năm
trước, ông ta bị đau đầu không thể giải thích được, mỗi lần đau đầu đều
kèm theo đau răng, điều này không hề dễ chịu chút nào. Ông Minh đã đi
nhiều bệnh viện, kể cả khi bệnh đau đầu được chữa khỏi tạm thời, bệnh sẽ tái phát sớm, không có cách nào chữa khỏi, nhiều năm qua, ông Minh chỉ
dựa vào thuốc giảm đau để giảm đau đầu và đau răng. OK, tôi vừa giưới
thiệu sơ lược, mọi người có thể bắt tay vào chẩn đoán và điều trị cho
ông Minh. “
Ngay khi giọng nói vừa hạ xuống, rất nhiều bác sĩ Hà Nội đã sốt sắng
đến khám cho Vương Minh Thành, sau khi Vương Minh Thành khỏi bệnh, điểm
số của những người này có thể lập tức vượt qua Trần Gia Bảo nếu tìm ra
bệnh. Trần Gia Bảo không quan tâm, chủ động tránh xa và lùi lại một
bước, tình cờ Lụci về phía Phạm Bạch, đồng thời thầm nghĩ: “Trong lần
xét nghiệm thứ hai ngày hôm qua, có một bệnh nhân tên là Ngô Thanh Bình
Cũng đau đầu trong nhiều năm nhưng Ngô Thanh Bình lại mắc đủ thứ bệnh,
đau đầu còn kèm theo các triệu chứng như ho, nóng ran trong người. Nhìn
khuôn mặt bệnh nhân này có vẻ như chỉ có đau đầu và đau răng.”
“Bác sĩ Bảo…”
Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo từ bên cạnh truyền đến, cắt ngang suy nghĩ của Trần Gia Bảo. Trần Gia Bảo định thần lại, quay đầu nhìn
xung quanh, tò mò hỏi Phạm Bạch: “Có vấn đề gì không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT