Đương nhiên Lục Chí Đông không biết, những phương thuốc tượng tự như
‘Tán hóa huyết dư đan’ thế này, thì trong đầu Trần Gia Bảo không có một
trăm cũng có tới tám chục, cho nên anh căn bản không thèm để ý.
Đợi viết xong phương thuốc, lúc Trần Gia Bảo định đem phương thuốc
đưa cho Phạm Mai thì đột nhiên Lục Chí Đông đã giành trước giật tờ giấy
qua, cười hì hì giải thích: “Cô Mai, tôi vừa xem qua rồi, trên phương
thuốc này có vài vị thuốc tương đối đặc biệt, nếu lúc người khác bốc
thuốc mà bốc sai, thì không bằng đợi sau cuộc thi đông y này kết thúc,
rồi tôi tự mình bốc cho cô nhé.”
“Vậy thì cảm ơn hội trưởng Đông rồi.” Phạm Mai cực kỳ vui mừng, tuy
cô đang gấp không chờ nổi muốn đi bốc thuốc nhưng lúc này cô lại càng
muốn ở lại đây, tiếp tục thưởng thức sự thần kỳ khi Trần Gia Bảo khám
bệnh.
“Ha ha, anh rể tôi đã chẩn đoán ra được bệnh của cô Mai, vả lại hiệu
quả châm cứu vừa rồi anh cũng thấy rồi đấy, Lục Hán Dương, anh thân là
cậu cả nhà họ Lục, chuyện chúng ta đánh cuộc chắc anh không định nuốt
lời đâu nhỉ?”
Khóe miệng Tần Thi Vân nhếch lên cực kỳ vui vẻ, ngay cả mí mắt cũng đang cười, có một loại cảm giác cực kỳ đắc ý.
Trước đó chị cô Tần Ly Nguyệt bị hứa gả cho Lục Hán Dương, tuy còn
chưa đính hôn thì đã bị Trần Gia Bảo cướp mất, nhưng Tần Thi Vân luôn
nhớ mãi sự ác độc của Lục Hán Dương, bây giờ thấy Lục Hán Dương chịu
thiệt, trong lòng đúng là cực kỳ vui vẻ.
“Hừ, chẳng phải chỉ là một tỉ bảy trăm năm mươi triệu sao, tôi còn
không thèm để vào mắt, số tài khoản của cô là bao nhiêu, lát nữa tôi sẽ
chuyển cho cô.” Mặt Lục Hán Dương đỏ bừng, tuy còn mạnh miệng nhưng
trong lòng đã hối hận tới xanh ruột rồi.
Tuy anh ta đã rất coi trọng y thuật của Trần Gia Bảo, nhưng vẫn không ngờ được y thuật của Trần Gia Bảo lại thần kỳ tới mức không thể tưởng
tượng được thế này, vậy mà lại có thể khiến người ta trẻ lại, đây thật
đúng là kỳ tích!
Một tỉ bảy trăm năm mươi triệu, anh ta không thèm quan tâm, nhưng
thân là cậu cả nhà họ Lục, Lục Hán Dương không thể nào chịu được bản
thân mất mặt trước nhiều người, càng không thể chịu được kẻ địch trong
mắt mình phong quang đắc ý!
“Mẹ nó, sớm biết y thuật Trần Gia Bảo lợi hại như vậy thì đã không
cược với Tần Thi Vân rồi, mất một tỉ bảy trăm năm mươi triệu là chuyện
nhỏ, nhưng mất mặt nhà họ Lục lại là chuyện lớn, Trần Gia Bảo, rồi sẽ có một ngày, tao sẽ đem tất cả những sỉ nhục mày gây ra cho tao, trả lại
cả vốn lẫn lãi!”
Hai tay Lục Hán Dương đặt trên đầu gối nắm chặt nắm đấm, gân xanh trên ngón tay gồ lên.
Đột nhiên Lục Bảo Ngọc liếc anh ta một cái, hơi hơi chau mày nhàn
nhạt nói: “Hán Dương, có câu gọi là chịu thiệt một lần thì nhớ đời, sự
thần kỳ của Gia Bảo tuyệt đối vượt qua sự tưởng tượng của em, sau này
đừng chống đối với Gia Bảo nữa, nếu không người chịu thiệt nhất định là
em.”
Giọng nói lạnh nhạt, dịu dàng, nhưng lại có một uy thế không thể cự tuyệt.
Toàn thân Lục Hán Dương run rẩy, người anh ta sợ nhất chính là người
chị ngồi bên cạnh này, khóe môi anh ta hiện ra một vẻ đắng chát, tuy
không cam lòng nhưng vẫn trả lời: “Em biết rồi chị.”
Lục Bảo Ngọc âm thầm thở dài một hơi, ‘Hán Dương à Hán Dương, chị bảo em đừng chống đối với Gia Bảo nữa thật ra là đang bảo vệ em…’ Đương
nhiên câu này cô không thể nào nói ra, nếu không với tính cách cao ngạo
kia của Lục Hán Dương, nói không chừng sẽ xảy ra tâm lý phản nghịch, rồi sau đó thật sự đi gây chuyện với Trần Gia Bảo, nếu là vậy thì ngược lại đã hại Lục Hán Dương.
Chu Hoài Cảnh ngồi phía trước cô rõ vẻ rất hứng thú với Trần Gia Bảo, trong mắt tràn đầy vẻ nóng bỏng, nhưng lập tức liền che giấu đi, tròng
mắt hơi chuyển, ‘ha ha’ cười nói: “Ngọc Nghi à, quay về cậu thay tôi hỏi thăm ông cụ nhà cậu, nói rằng ngày khác tôi sẽ đích thân tới nhà thăm
hỏi, bảo ông ấy đem bình rượu Trúc Diệp Thanh cất giữ 70 năm kia của
mình ra đi.”
Kiều Ngọc Nghi sững sờ, sau đó liền lập tức vui mừng, trước giờ ông
Cảnh và nhà họ Kiều đều giữ vững khoảng cách, bây giờ lại lần nữa thăm
hỏi Kiều Chính, rõ ràng là đang chủ động kéo gần quan hệ với nhà họ
Kiều, điều này đối với nhà họ Kiều mà nói tuyệt đối là một chuyện tốt.
Còn về nguyên nhân đột nhiên Chu Hoài Cảnh lấy lòng, thì dùng đầu
ngón chân cũng có thể hiểu được chắc chắn là vì Kiều Phượng Hoa và Trần
Gia Bảo có quan hệ thân mật, nên Chu Hoài Cảnh mới dùng cách tự mình tới tận cửa thăm hỏi để tỏ lòng với nhà họ Kiều, rồi từ đó tỏ lòng với Trần Gia Bảo, mặc kệ thế nào, chỉ cần có thể có quan hệ tốt với Chu Hoài
Cảnh, thì đối với nhà họ Kiều mà nói đều là chuyện tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT