“Đ*t con mẹ lắm nữa, tất cả các cậu rút lui hết cho tôi, nhớ kỹ rằng tất cả cấp dưới nhận nhiệm vụ ám sát đều phải rút lui hết cho tôi, tuyệt đối không được ra tay, nếu ai dám ra tay thì ĐM tôi sẽ cho cả nhà kẻ đó chết không toàn thây!”

Tưởng Đức Lâm cúp điện thoại mà trong lòng vẫn không bình tĩnh được, tự nhủ chính mình: “ĐM tiên sư nhà nó, suýt chút nữa thì tàn đời hết đường làm lại, ai mà ngờ Trần Gia Bảo lại quen biết vị thần siêu cấp như cô con gái nhà họ Tạ chứ, ngày mai mình phải đi tìm ông chủ hỏi ý kiến xem sao, nếu thật sự không ổn thì chịu nhận lỗi vậy. Đ*t con mẹ quá trời ơi, Lý Đức Trung, bố mày ghim thù rồi đấy.”

Đương nhiên Trần Gia Bảo không hề hay biết những lo sợ trong lòng Tưởng Đức Lâm, lúc này anh đang ngồi trong chiếc Bugatti Veyron, Tạ Cẩm Tú tự mình cầm vô lăng lái xe, còn Hàn Đông Vy thì tiếp khách, có đãi ngộ thế này thì cả Thành Phố Hòa Bình cũng chẳng được mấy người.

Cả Trần Gia Bảo và Hàn Đông Vy đều ngồi ở ghế sau, mà nửa người trên của Hàn Đông Vy chỉ mặc một chiếc áo trắng trong suốt, bởi vì vòng một quá đồ sộ nên cái áo thoáng trông như có thể rách tung ra bất cứ lúc nào, chiếc cúc áo ở giữa hai quả đồi yếu ớt vén lên một khe hở nhỏ hẹp, lờ mờ lộ ra màu đen của áo ngực bên trong.

Trần Gia Bảo khẽ liếc qua, anh ta nhìn thấy cảnh xuân làm rung rinh lòng người, bên cạnh còn không ngừng lan tỏa mùi thơm mong manh dịu nhẹ, tất cả đều khiến trái tim Trần Gia Bảo rung động.

“Anh Trần, ngày mai là đến thời gian trị liệu rồi.” Đột nhiên Tạ Cẩm Tú lên tiếng gợi chuyện.

Lúc này Trần Gia Bảo mới nhớ ra, ngày mai là thời gian chữa bệnh đã hẹn trước với Tạ Hoàng Dương, nếu không có sự nhắc nhở của Tạ Cẩm Tú thì có lẽ anh ta cũng quên rồi, thế là đành ngượng ngùng cười nói: “Cảm ơn hai người đến Cục Cảnh Sát đón tôi, sau này đừng gọi tôi là anh Trần nữa, kiểu xưng hô này xa lạ quá, cứ gọi thẳng tên tôi là được, còn về chuyện chữa bệnh cho ông Tạ thì đương nhiên không có vấn đề gì cả, ngày mai đến đón tôi là được.”

“Ngày mai tôi đi đón cậu.” Hàn Đông Vy vội vàng thốt lên cứ như sợ có người tranh cơ hội này với mình.

“Hả, chị Vy, chị cuống quýt tự đề cử chính mình như thế, đừng nói chị thích tôi nhé?”



Thấy ánh mắt mập mờ của Trần Gia Bảo thì trong lòng Hàn Đông Vy càng ngượng ngùng hơn, cô vội vàng bào chữa cho mình: “Gia Bảo, bởi vì quan hệ của cậu nên bây giờ tôi đã có thể tham gia Hội Đồng chủ chốt của nhà họ Tạ, địa vị cũng thuận buồm xuôi gió đi lên, tôi làm thế là để cảm ơn cậu, cậu đừng hiểu lầm.”

Trần Gia Bảo bừng tỉnh hiểu ra, chẳng qua anh ta cũng chẳng hứng thú với cái gọi là hội đồng chủ chốt của nhà họ Tạ, thấy ánh mắt quyến rũ của Hàn Đông Vy, vòng một đầy đặn trắng nõn và đôi chân thon dài, thoang thoảng có cả mùi hương thơm dịu nhàn nhạt, sự xâm lược trong ánh mắt Trần Gia Bảo càng điên cuồng hơn.

“Chị Vy, tôi giúp chị chuyện lớn như thế mà chị chỉ vẻn vẹn đến đón tôi thôi sao, hình như cách cảm ơn này không cân xứng cho lắm thì phải?” Trần Gia Bảo cười ha ha nói.

Đôi mắt xinh đẹp của Hàn Đông Vy khẽ lườm anh một cái, lộ ra nét quyến rũ chết người của mình, nói: “Vậy cậu nói đi, muốn chị đây báo đáp thế nào mới chịu?”

Trần Gia Bảo cười nói: “Hay là chị mời tôi bữa cơm đi nhỉ? Đặt phòng ăn tình nhân rồi thưởng thức bữa tối dưới ánh nến được không?”

“Dẹp đi dẹp đi, tên nhóc thối lại đùa giỡn chị đây rồi, nhưng chẳng qua cơm nước ngược lại không vấn đề gì, hai ngày nữa chị đây mời cậu ăn cơm, đến lúc đó nhớ nể mặt chị là được.” Hàn Đông Vy cười ha ha trả lời.

“Chắc chắn phải cho chị Vy thể diện rồi, thế mà tôi rất mong chờ đến hôm đó để hẹn hò với chị Vy đấy.” Trần Gia Bảo vui vẻ nói.

Hẹn hò á?

Hàn Đông Vy ngượng nghịu cúi gằm mặt xuống, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lặng lẽ lườm anh một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play