Theo thống kê của Ngô Thanh Bình, toàn bộ 120 bệnh nhân, thì một mình Trần Gia Bảo đã chữa hết cho 70 người rồi, tuyệt đối là cực kỳ khủng bố!

Ánh mắt những người xung quanh nhìn Trần Gia Bảo đều tràn đầy kính nể.

“Tiểu thần y, ngài thật đúng là Hoa Đà tái thế, Biển Thước trùng sinh, y thuật này thật đúng là không ai bằng.” Ngô Thanh Bình hưng phấn nói.

Trần Gia Bảo nhàn nhạt cười, tuy không nói chuyện nhưng trong mắt Ngô Thanh Bình và Nguyễn Mạnh thì độ ngầu của Trần Gia Bảo đã phá tan trời rồi, không tự chủ mà vẻ mặt càng thêm cung kính.

Lục Chí Đông rất đúng lúc mà tuyên bố trận đấu thứ hai kết thúc, còn về điểm số, phải đến buổi sáng ngày mai trước khi bắt đầu trận thi đấu thứ ba mới có thể công bố.

Đương nhiên, trong lòng mọi người ở đây đều hiểu, kết quả cuối cùng chả có gì đáng để tò mò cả, chắc chắn vẫn là bị Trần Gia Bảo triệt để áp đảo!

Sau khi giải tán, Trần Gia Bảo đi về phía đám người Tần Ly Nguyệt, đột nhiên, Kiều Ngọc Nghi dẫn theo một cụ già mặc đồ bà ba đi đến trước mặt Trần Gia Bảo.

Kiều Ngọc Nghi cười ha ha nói: “Gia Bảo, để chú giới thiệu cho cháu, vị này này chính là cụ Cảnh, Chu Hoài Cảnh, ông ấy chính là hội trưởng của câu lạc bộ thương mại tỉnh Hòa Bình chúng ta, nắm quyền sinh sát của hơn phân nửa xí nghiệp của tỉnh Hòa Bình, ngay cả Phượng Hoa sau khi tiếp nhận vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Nhật Minh đều không trách khỏi phải nhiều lần phiền đến ông Cảnh đấy.

Câu này của ông ấy để lộ hai thông tin quan trọng.

Thứ nhất, Chu Hoài Cảnh có ảnh hưởng rất lớn tới giới thương nghiệp tỉnh Hòa Bình. Thứ hai, nếu sau này Kiều Phượng Hoa muốn thuận lợi phát triển trong giới thương nghiệp thì phải có quan hệ tốt với Chu Hoài Cảnh.

Trần Gia Bảo nhàn nhạt cười nói: “Chào ông Cảnh.”

Vẻ mặt thản nhiên, không tự ti cũng không kiêu ngạo!



Chu Hoài Cảnh âm thầm gật đầu trong lòng, lại càng coi trọng Trần Gia Bảo hơn một phần, cười nói: “Bác sĩ Bảo, y thuật của cậu đúng là nổi danh từ xưa tới nay, khiến ông già tôi đây thật là được mở rộng tầm mắt, tối mai tôi đặt một bàn ăn ở nhà hàng Huệ Phượng, mong bác sĩ Bảo có thể nể mặt, à đúng rồi, Ngọc Nghi, chẳng phải con gái cưng nhà cậu là bạn tốt với cậu ấy sao, thuận tiện cũng kêu con nhóc Phượng Hoa đó qua đi, nếu không chỉ có mấy lão già chúng ta thì tôi sợ bác sĩ Bảo không quen, haha.”

Chu Hoài Cảnh đã già thành tinh rồi, sau khi biết Trần Gia Bảo và Kiều Phượng Hoa có quen biết liền lập tức nghĩ ra để Kiều Phượng Hoa tham gia, như vậy, cho dù Trần Gia Bảo vì nghĩ cho Kiều Phượng Hoa thì cũng không thể từ chối yêu cầu của mình, hơn nữa còn có thể thuận lợi lấy lòng Kiều Ngọc Nghi, cho nhà họ Kiều một ân tình.”

Quả nhiên, vẻ mặt Kiều Ngọc Nghi vui mừng, liên tục ám thị với Trần Gia Bảo, khiến Trần Gia Bảo đáp ứng.

Trong dáng vẻ vội vàng không thể chờ nổi của Kiều Ngọc Nghi, Trần Gia Bảo hơi nhẹ gật đầu, nói một tiếng: “Được.”

Kiều Ngọc Nghi lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi vì niềm vui vượt ngoài dự tính.

Chu Hoài Cảnh ‘ha ha’ cười lớn, nhìn có vẻ cực kỳ vui vẻ, duỗi tay vỗ vỗ vai Trần Gia Bảo nói: “Sảng khoái, vậy bảy rưỡi ngày mai gặp ở nhà hàng Huệ Phượng, ông già tôi chờ bác sĩ Bảo cậu tới.”

Trần Gia Bảo gật gật đầu, đợi sau khi Chu Hoài Cảnh rời đi, Kiều Ngọc Nghi mới hưng phấn nói: “Tốt quá rồi, Chu Hoài Cảnh mới thật sự là người đứng đầu một phương chân chính của tỉnh Hòa Bình, nếu Phượng Hoa có thể có được sự giúp đỡ của ông Cảnh thì sau này khi phát triển trong giới thương nghiệp sẽ càng thuận lợi, Gia Bảo, những cái này đều là nhờ phúc của cháu, cháu thật đúng là phúc tinh của hai cha con chú!”

Trần Gia Bảo trợn mắt trắng, nói: “Chú đừng chỉ lo vui vẻ mà quên đến nhà họ Trác từ hôn giúp chị Phượng Hoa, cháu nhắc nhở chú, nếu nhà họ Trác biết chị Phượng Hoa sẽ tiếp nhận vị trí tổng giám đốc tập đoàn Minh Nhật, thì chú nghĩ bọn họ sẽ còn cam tâm từ hôn sao?”

Kiều Ngọc Nghi giật mình, cả người cũng bình tĩnh lại, vẻ mặt ngưng trọng nói: “May mà có cháu nhắc nhở nếu không chú thật sự sơ ý rồi, chuyện này thà sớm chứ không được trễ, sáng mốt chú sẽ đích thân tới nhà họ Trác, hủy bỏ hôn sự của Phượng Hoa.”

“Được.” Trần Gia Bảo gật đầu, lại bồi thêm một câu: “Nếu cần giúp gì thì cháu cũng sẽ cùng đi đến nhà họ Trác.”

Kiều Ngọc Nghi vui vẻ, tuy Trần Gia Bảo đến tỉnh Hòa Bình chưa bao lâu, nhưng mối quan hệ thì lại không kém, thậm chí ngay cả Chu Hoài Cảnh cũng có cái nhìn khác với anh, có Trần Gia Bảo đi cùng, thì tuyệt đối có thể tiết kiệm được phân nửa sức lực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play