Lục Vệ Đông còn đang nghĩ về câu nói sau cùng của Trần Gia Bảo, trong lòng ông đầy nghi ngờ, lẽ nào Trần Gia Bảo không nói láo sao?

Vì tò mò nên Lục Vệ Đông cầm bài thi của Trần Gia Bảo lên nhìn lại, lập tức cả người ông rung động mạnh, thậm chí ngay cả hai tay cầm bài thi cũng run nhè nhẹ, ông lẩm bẩm: “Điều này… Điều này sao có thể chứ?”

“Ông Lục, sao vậy?”

Mấy người Lục Tùng Bách thấy kỳ lạ vội vàng ghé mắt nhìn, rồi sắc mặt lập tức khiếp sợ, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn.

Đương nhiên Trần Gia Bảo không biết vẻ mặt rung động của mấy người Lục Vệ Đông, anh đi ra khỏi hội trường, đột nhiên trước mắt lóe lên, một làn gió thơm xông vào mũi, một người vẻ mặt đầy e thẹn, đầy khát khao Hứa Mỹ Hòa mang theo Lục Tuyết Kha hiện ra trước mặt anh.

“Anh Trần, chúng ta lại gặp mặt rồi, đúng là có duyên mà.”

Hứa Mỹ Hòa cười nói, cô vẫn hơi ngại ngùng, có chút xấu hổ, còn có chút kích động, dường như cả hành lang tẻ nhạt đã trở nên bừng sáng vì cô.

Trần Gia Bảo cười khẽ, gật đầu nói: “Tôi cũng không ngờ lại có thể nhìn thấy cô Hòa ở chỗ này.”

Đột nhiên Lục Tuyết Kha hỏi: “Anh chính là Trần Gia Bảo à, lúc trước Mỹ Hòa nhà chúng tôi khen y thuật của anh lên tận mây xanh, sao vòng đầu thi đấu mà anh tốn thời gian dài như vậy? Thật là hại chúng tôi mất công mong chờ.”

“Tuyết Kha.”

Mỹ Hòa oán trách trừng mắt với Lục Tuyết Kha, nhưng Lục Tuyết Kha coi như không nhìn thấy.

Trần Gia Bảo nghĩ ba ca bệnh khó khăn kỳ cục trên bài thi nên làm như đương nhiên nói: “Bởi vì thực sự rất khó mà, thậm chí tôi nghĩ tôi có thể viết ra đáp án cũng đã rất may mắn rồi.”

“Dừng.”

Lục Tuyết Kha khinh miệt nói: “Trên bài thi không phải là về kiến thức cơ sở âm dương ngũ hành của Đông y cùng với mấy ca bệnh thường gặp à? Chỉ người không có học mới cảm thấy khó thôi.”



“Tuyết Kha!”

Hứa Mỹ Hòa lập tức chặn lời Lục Tuyết Kha, cô giải thích: “Y thuật của anh Trần tuyệt đối huyền diệu sâu xa, sở dĩ tốn thời gian lâu như vậy, tớ tin rằng nhất định là có lý do, anh nói phải không, anh Trần?”

Hứa Mỹ Hòa nhìn về phía Trần Gia Bảo, đột nhiên cô sửng sốt bởi vì vẻ mặt của Trần Gia Bảo khá cổ quái, cô vội vàng hỏi: “Anh Trần, anh làm sao thế?”

Trần Gia Bảo không trả lời nhưng trong lòng đã có manh mối: “Chẳng trách tốc độ làm bài của người khác lại nhanh như vậy, chín mươi phần trăm là vì bài thi của mình khác với mọi người, như vậy thì có thể giải thích được vì sao sau khi Lục Vệ Đông nhìn thấy bài thi của mình lại có phản ứng như vậy…’ “Anh Trần, có phải… Có phải Mỹ Hòa nói sai không?”

Hứa Mỹ Hòa lại gọi hai câu, trong lòng có chút lo lắng không yên, nếu để cho những người theo đuổi cô nhìn thấy thấy cô cẩn cẩn thận thận như vậy trước mặt một người khác phái, có lẽ sẽ ghen tỵ đến nôn ra máu ngay tại chỗ mất.

Trần Gia Bảo bừng tỉnh, sau khi suy nghĩ kỹ càng thì tâm tình cũng tốt hơn nên không khỏi đưa tay lên sờ sờ đầu Hứa Mỹ Hòa, anh cười thần bí nói: “Cô nói không sai, đúng là có nguyên nhân, chờ sau khi có điểm bài thi thì các cô sẽ biết.”

Sắc mặt Hứa Mỹ Hòa lập tức đỏ bừng lên, trong lòng đầy ngượng ngùng, chờ sau khi nàng phản ứng lại thì Trần Gia Bảo đã cười to rồi rời đi.

“Mỹ Hòa, không phải cậu thật sự tin tưởng chuyện ma quỷ của Trần Gia Bảo chứ, sao mặt cậu lại đỏ thế, chẳng lẽ sốt à?”

Lục Tuyết Kha quan tâm hỏi.

“Hả? À…”

Hứa Mỹ Hòa giật mình, trong lòng càng thêm bối rối, cô nói: “Không có việc gì, chúng ta cũng đi thôi, còn phải thi vòng hai nữa đó.”

Dứt lời, Hứa Mỹ Hòa không nói gì lôi Lục Tuyết Kha rời đi.

Phía bên kia, đám người Tần Ly Nguyệt vội vã đi ra từ trong hội trường tìm được Trần Gia Bảo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play