Mấy người Trần Gia Bảo nhìn lên phía trước chỉ thấy một người mặc áo sơ mi xanh váy dài, Lục Bảo Ngọc vô cùng xinh đẹp, cô ta khoác túi LV phiên bản giới hạn, thướt tha mỉm cười đi đến, sau lưng cô ta còn có Lục Hán Dương đi theo.

Tục ngữ có câu kẻ thù gặp nhau thì đỏ mắt, Lục Hán Dương đường đường là cậu cả nhà họ Lữ lại bị Trần Gia Bảo liên tục chà đạp ở trước mặt mọi người, thậm chí còn bị Trần Gia Bảo cướp mất vợ sắp cưới, trong lòng cực kỳ căm giận Trần Gia Bảo.

Hiện tại càng nhìn thấy Trần Gia Bảo thân mật ngồi chung một chỗ với Tần Ly Nguyệt, đố kỵ trong lòng càng cháy mạnh, hai tay anh ta nắm thành nắm đấm kêu răng rắc, giống như hận không thể nhào lên liều mạng với Trần Gia Bảo.

Tần Ly Nguyệt hơi lo lắng, vô thức nắm chặt lấy tay Trần Gia Bảo.

Trần Gia Bảo cười khẽ một tiếng, vỗ vỗ nhẹ vào tay Tần Ly Nguyệt, hoàn toàn không để Lục Hán Dương vào mắt, cũng không nhìn anh ta mà chỉ cười nhạt nói: “Con cún nhỏ nhảy nhót mà thôi.”

Mặt Lục Hán Dương đổi sắc, anh ta đường đường là cậu cả nhà họ Lữ, lúc nào thì bị người ta coi nhẹ như vậy chứ? Phẫn nộ trong lòng càng mạnh, giận dữ nói: “Trần Gia Bảo, anh nói lại lần nữa thử xem?”

Đột nhiên, trong mắt Hương Giang lóe lên tia lệ khí, cả người tản ra sát khí lạnh như băng.

Đối với cô, hễ là người có địch ý với ông chủ thì giết đi cho nhanh!

Lục Hán Dương thầm kinh hãi, không tự chủ rùng mình một cái.

Lục Bảo Ngọc ngạc nhiên quan sát Hương Giang, nhẹ nhàng bước lên phía trước che trước người Lục Hán Dương, lập tức phân phó: “Hán Dương, em đi xuống trước đi.”

“Được… Được…”

Lục Hán Dương lên tiếng, vội vã chạy trối chết không quan tâm đầu đầy mồ hôi.

“Sao cô lại đến đây?”



Trần Gia Bảo cười hỏi Lục Bảo Ngọc giống như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

Ánh mắt Lục Bảo Ngọc dời khỏi người Hương Giang, rất tự nhiên ngồi xuống cạnh Trần Gia Bảo, cặp đùi trắng nõn thẳng tắp vắt lên nhau, đôi mắt trong suốt vòng quanh người Trần Gia Bảo, mờ ám cười nói: “Nếu như tôi nói Bảo Ngọc đến vì mình anh thì anh có tin hay không?”

Trần Gia Bảo còn chưa lên tiếng, Tần Ly Nguyệt đã hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên là không vừa lòng với Lục Bảo Ngọc.

“Xem ra là người nào đó ghen rồi kìa.”

Lục Bảo Ngọc che miệng cười khẽ, sau đó nghiêm mặt nói: “Được rồi, Bảo Ngọc cũng không đùa với mấy người nữa, mục đích hôm nay tôi đến đây chỉ có một chính là muốn biết một chút về linh chi Côn Luân mà người nào ăn vào có thể sống đến 3.000 tuổi trong truyền thuyết, muốn xem rốt cuộc hình dáng nó ra sao, nhưng mà tôi nghĩ bằng vào y thuật của anh thì Bảo Ngọc mới có cơ hội đến gần xem linh chi Côn Luân nhỉ?”

“Tôi sẽ để cô được như mong muốn.”

Trần Gia Bảo tự tin cười nói.

Đột nhiên, trong hội trường bắt đầu yên lặng dần, Lục Vệ Đông – Hội trưởng hiệp hội Đông y tỉnh lên sân khấu diễn thuyết, đại khái nói là hiện giờ Đông y suy thoái, làm sao để phát triển truyền thống, làm Đông y lớn mạnh vân vân… Về phần giải thi đấu Đông y thì phải đến buổi chiều mới chính thức diễn ra.

Trần Gia Bảo nhún nhún vai thầm nghĩ đợi ở đây cũng phí thời gian nên dẫn Tần Ly Nguyệt và Hương Giang đi ra ngoài, anh định buổi chiều sẽ quay lại.

Lục Bảo Ngọc cũng đi theo phía sau.

Mà ở phía bên hội trường, Hứa Mỹ Hòa vừa hay quay đầu nhìn ra phía cửa thì loáng thoáng thấy được bóng lưng của Trần Gia Bảo, cô không khỏi chấn động, lập tức tự cười nhạo nói: “Không thể nào là anh ấy, bằng vào y thuật của anh ấy thì toàn bộ Việt Nam mới là sân khấu của anh ấy, làm sao có thể đến tham gia loại hội thảo luận và nghiên cứu cấp tỉnh này đây?”

“Mỹ Hòa, cậu đang nhìn gì vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play